Nếu có một ân huệ, Mạc Vi Miên cô muốn mắng chết cái tên thần tiên xấu xa kia.
Cô muốn khiếu lại, muốn bọn họ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cô.
Viêm Dạ sắc mặt âm ngoan nhìn chằm chằm vào Mạc Vi Miên. Nữ nhân không biết sống chết, dám thất thần trước mặt hắn.
“A!” Cánh tay truyền đến một trận đau đớn, Mạc Vi Miên đau đến hét lên một tiếng, cái gì hồn đều bị túm trở về, song đồng co rút lại trừng mắt nhìn Viêm Dạ trước mặt.
Hu hu, hỗn đản, hỗn đản, cánh tay của mình a.
“Thất thần đi đâu vậy? hãy nhớ đây là chỗ nào?” Viêm Dạ khuôn mặt lạnh lẽo, không chút nhăn mặt nhìn cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng xẹt qua một cảm giác quái dị, lực đạo nắm tay cô vô ý thức buông lỏng.
“Nhớ, tôi nhớ mà, nơi này là vương phủ, còn ngài là Vương gia, híc, chuyện gì cũng từ từ, Vương gia đại nhân, ngài trước buông tay ra đã, Hu hu, đau quá...”
Hu hu, tại sao mỗi lần đều là túm tay của cô vậy? Mạc Vi Miên hai mắt hồng hồng, khuôn mặt đáng thường lén nhìn lại hắn.
“Không muốn cánh tay bị phế bỏ thì thành thật nói cho bản vương là ai phái ngươi tới?” Đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, Viêm Dạ khuôn mặt lãnh tuấn giả bộ không chút đoái hoài gì đến gương mặt đáng thương của cô.
“Đã nói là tôi không phải mật thấm hay thích khách gì cả mà, tôi tên là Mạc Vi Miên, ngài còn muốn hỏi mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-that-dac-biet-sung-ty-dua-gion-vuong-gia/2306177/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.