Nam Cung Ngọc giật mình chốc lát, sau đó lại vui vẻ cười lớn tiếng.
“Kẻ gây tai họa? Ha ha ha.”
Lần đầu tiên có người chỉ vào mặt hắn nói mình là kẻ gây tai họa, Nam Cung Ngọc không tức giận trái lại cười rất vui vẻ.
Người đi trên phố hướng Nam Cung Ngọc đột nhiên cười đồng loạt, lại hiếu kỳ nghi hoặc nhìn đi tới.
Mạc Vi Miên thực sự không quen có nhiều người dùng ánh mắt nhìn mình như quái vật, nàng trợn mắt liếc nam nhân cười đến mức khoa trương
Làm ra vẻ không nhận ra hắn bị kích động.
Tức rồi a, nam nhân này rốt cuộc định cười đến khi nào đây, nàng không cảm thấy mình nói lại cười nhiều như vậy.
“Này, ngươi cười đến mức ngu ngốc rồi phải không?” Kéo hắn sang một bên, Mạc Vi Miên tức giận mà mắng
“Ha ha, không có.”
Thấy nàng tức giận mình phụng phịu xịu mặt xuống, Nam Cung Ngọc tự biết mình còn cười tiếp như vậy nữa, người này sẽ tức giận lắm, lòng hắn tràn đầy ý cười.
Mạc Vi Miên liếc hắn, con ngươi giảo hoạt xoay tròn, Nam Cung Ngọc lại có cảm giác nhột da đầu.
“Này, nếu ngươi cười đã rồi, đến lượt ta nói chuyện được chứ?”
“Trước tiên, ta không phải này nọ, ta là Nam Cung Ngọc.” Nam Cung Ngọc hơi cau mày nói.
Mạc Vi Miên nhìn hắn, miệng mỉm cười có phần vô tội.
“Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta biết ngươi tên gì, ta thấy ngươi không giống loại người hẹp hòi.”
Bị nàng đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-that-dac-biet-sung-ty-dua-gion-vuong-gia/2306167/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.