Những việc này là chuyện cá nhân của Hạ Noãn, Liễu Y thực ra còn muốn nói, nhưng thấy cô khẳng định như vậy, liền không tiếp tục hỏi.
Hai ngày sau Liễu Y vẫn luôn mang theo Hạ Noãn đi chơi khắp nơi, mấy địa danh nổi tiếng đều đi một lần, Liễu Y tuy rằng tính tình tùy tiện, trên thực tế lại là người rất biết săn sóc. Là chủ nhà, Liễu Y chiếu cố Hạ Noãn rất tốt, toàn bộ hành trình đều đi cùng.
Nơi này người ta không dùng tiếng phổ thông để giao tiếp, nên ngay từ khi mới tới, Hạ Noãn nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng nhờ năng lực học tập rất tốt, mới khoảng hai ngày sau cô cũng nói được một vài đoạn tiếng Quảng Đông.
Năng lực học tập này làm Liễu Y thực sự sửng sốt. Cô thấy có thanh niên đến gần Hạ Noãn dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện, Hạ Noãn cũng đáp lại bằng tiếng Quảng Đông, phát âm và âm điệu lại cực chuẩn làm cho thanh niên này cho rằng Hạ Noãn vốn là người Hương Giang "Cô ở chỗ nào ở Hương Giang vậy? Hiện tại không thích cũng không có việc gì, coi như biết thêm một người bạn đi, tôi cũng thích đến đây chơi lắm."
Hạ Noãn xin lỗi cười cười "Tôi không phải người Hương Giang, xin lỗi."
"Vậy được rồi."
Thanh niên chưa muốn bỏ cuộc nhưng cũng rời đi, mà Liễu Y ngồi xem toàn bộ quá trình lại bừng tỉnh phát hiện "Trời ơi, em khi nào mà học tiếng Hương Giang rõ ràng như vậy? Vậy mà từ đầu cũng không thèm mở miệng nha".
Liễu Y lúc la lúc hô, ai không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-vi-hon-the-cua-vai-ac/725469/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.