Chương trước
Chương sau
Em gái vừa cùng Hạ Noãn nói chuyện có chút buồn bực vì cô không để ý đến mình, tự khắc tự thò đầu lại xem, ánh mắt đầu tiên còn không nhìn ra được cái gì, camera này bị cố ý bôi thành màu trắng đục của vách tường, lại giấu sâu bên trong cô không thể nhận ra được.
Nhưng thấy sắc mặt Hạ Noãn khó coi đến cực độ, nhớ tới ngày hôm qua có xem Hạ Noãn múa kiếm, yên lặng mà đưa mắt nhìn lại lần nữa, bỗng nhiên trong đầu nháy một cái, mở to hai mắt nhìn hỏi: "Đây là cameras?"
"Ừ." Hạ Noãn gật đầu, buông camera trong tay cameras ra, tất cả mọi người đứng xung quanh cùng em gái nhỏ mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề lại đây xem.
Hạ Noãn im lặng dò tìm và lấy ra được mấy camera giấu trong băng ghế, trên đèn trần nhà.
"Thật là camera, mẹ ơi!"
"A, camera còn có cục gì sau lưng, thứ này tôi có nghe nói rồi nè, là network!"
"...... Chết rồi làm sao bây giờ? Vậy bên ngoài có theo dõi hả?"
Phòng thay đồ nhỏ hẹp bỗng chốc ồn ào nhốn nháo cả lên, có người nhanh chân đi báo với người quản lý và bên quản lý đồ đạc. Hạ Noãn còn phát hiện trong tổ ong lôi thêm một cái camera nữa, cô đưa tay vào bắt lấy lôi ra rồi xoay người không rên một tiếng.
Lại tìm được nữa rồi, tổng cộng bốn cái cameras, toàn cố tình đặt vô góc chết, đem cả cái phòng thay quần áo này thu hết vào.
Có mấy người không đứng thảo luận, đôi mắt dính theo bên người Hạ Noãn, tận mắt nhìn thấy cô bắt lấy camera, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Lúc này nhất định phải tìm ra, bằng không chúng ta liền xong rồi."
Những người khác cũng xanh mặt gật đầu.
Thân là nữ minh tinh, sợ nhất chính là scandal nuy. Mấy cái này đúng là mồi ngon để bôi đen, tuy rằng các cô hiện tại danh khí vẫn chưa có, nhưng mà một khi nổi tiếng, mấy thứ này khả năng trở thành chứng cứ cho mấy lời bịa đặt chống lại chính mình.
Có người hơi nhát gan trực tiếp che mặt khóc: "Xong rồi, tôi rất nhiều lần cởi hết."
"Tôi cũng vậy, chờ tìm ra xem tôi có giết hắn không!"
Hạ Noãn nhìn mấy cái camera lớn nhỏ trong lòng bàn, lâm vào trầm tư, cái này...... Làm sao tìm được thủ phạm đây?
Mấy thứ này là đã có tỉ mỉ nghiên cứu qua rồi mới tiến hành gắn cẩn thận, còn được nguỵ trang hết sức chi tiết, không phải cùng màu với vách tường chính là cùng màu với chụp đèn, làm người ta khó có thể phát hiện. Cũng không có ai cố ý đi dò tìm, vì nghe nói mỗi phòng thay quần áo, phòng hóa trang, đều do tổ đạo cụ kiểm tra, quan sát và thu xếp hết, chẳng lẽ là người của tổ đạo cụ?
......
Tổ đạo cụ đang bị nghi ngờ đã cử người qua tới.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, có bụng bia tiến vào, phía sau còn có mấy thiếu nữ sắc mặt kinh hoảng đi theo.
Hắn trầm giọng nói: "Thứ này ai tìm được?"
Mọi người đang vây quanh bên người Hạ Noãn lập tức lui ra phía sau hai bước, đem vị trí cô chừa ra.
Hạ Noãn nhìn qua người đàn ông, hắn không có một chút chột dạ run rẩy hay cảm giác sợ hãi, không phải hắn, vẻ mặt cô nghiêm túc xác nhận. Xoè lòng bàn tay, lộ ra ba cái camera còn lại: "Tôi tìm được, tổng cộng bốn cái."
Da ư Lưu Tư run lên, chân mày nhíu lại: "Cái này là chúng tôi thất trách, xin lỗi, bên ngoài có camera theo dõi, tôi lập tức đi xem."
"Nhất định phải xem rõ ràng, chúng tôi cũng đi."
"Chúng tôi ở chỗ này vài ngày rồi, cần thiết muốn tìm ra người nọ là ai, nếu không tìm ra thật sự xảy ra chuyện đó."
"Tôi muốn đi!"
Thái độ của các cô gái rất cứng rắn, Lưu Tư trầm khuôn mặt gật đầu, mang theo các cô đi cùng nhau, Hạ Noãn cũng tự động đi theo phía sau, bên này động tĩnh quá lớn, mới đi ra ngoài không được hai bước, Lý đạo diễn liền phát hiện, lại đây hỏi tình huống một chút.
Sau khi trao đổi ngắn với Lưu Tư, Lý đạo diễn liền để bọn họ nhanh chóng đi.
Người quản lý camera theo dõi bên này cũng rất phối hợp, vừa nghe nói sự tình nghiêm trọng như vậy, trước tiên bảo người phụ trách chủ động lại đây hỗ trợ xem xem bọn họ tới nơi này mấy ngày để trích camera theo dõi, nhưng mà đáng tiếc, xem suốt cũng vẫn chưa thấy ai khả nghi.
"Người đi ra đi vào rất nhiều, đặc biệt là ngày đầu tiên lại đây đáp cảnh, người bên tổ đạo cụ càng ở bên trong dây dưa một hồi lâu."
"Hơn nữa không phải là một người, này làm sao biết được ai tình nghi."
"Xong rồi!"
"Rốt cuộc là tên khốn nào a? Ghê tởm như vậy! Nguyền rủa ngươi......"
"Không chắc đã là nam đâu? Lúc trước không lâu còn nghe nói có con nhỏ nào cũng y như vầy đem ghi hình xong bán kiếm tiền?"
Cái suy đoán vừa ra tới, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi, ánh mắt hoài nghi bắt đầu dừng ở trên người đồng nghiệp.
Đương nhiên Hạ Noãn là vừa tới, vẫn chưa bị hoài nghi, thậm chí bởi vì cô tìm ra cameras, có một cố cô gái ngẫu nhiên không ý thức dựa dẫm vào cô.
......
Băng ghi hình đã có phim âm bản, xem cũng xem hai lần, tuy là chủ yếu đều tua nhanh qua, nhưng nên xem qua cũng nắm được chi tiết.
Hạ Noãn cũng cảm thấy có xem nữa cũng không sờ ra được, chỉ có thể đi theo mọi người rời đi.
Trở lại phim trường, Lý đạo diễn tự mình lại đây dò hỏi, thấy sự tình vẫn chưa giải quyết, nhíu mày nói: "Chuyện này...... Ta đã báo cảnh sát, bất quá khả năng sẽ ảnh hưởng tiến độ, cho nên các ngươi hiện tại nên làm gì làm, tranh thủ đừng để tiến độ kéo quá lâu, đến lúc đó cảnh sát lại đây lại nói."
Lưu Tư cố gắng cả kinh: "Lý đạo diễn, này......"
Lý đạo diễn vẫy vẫy tay, nói: "Đi thôi, nên làm cái gì thì làm đi."
Lý đạo diễn cũng vội, nói xong mấy câu này hắn xoay người rời đi, Hạ Noãn đứng trong đám người nhìn theo, có chút đồng tình. Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần mấy cô gái này không có ai nổi tiếng, thật sự cũng không đến nổi bị làm tiền này nọ, nhưng chỉ sợ vấn đề không đơn giản như vậy.
Đám người giải tán, mọi người đều trở lại phòng thay quần áo, lòng còn sợ hãi nên lại lần nữa kiểm tra kỹ phòng thay quần áo, nghe nói mấy phòng thay quần áo khác đã sớm nghe được động tĩnh bên này của các cô, bắt đầu kiểm tra rồi.
Hạ Noãn đi theo phía sau, trong lúc vô ý quay đầu lại đưa mắt nhìn, thấy Dương Kha đi qua cùng Lưu Tư như đang cố gắng nói gì, mà Dương Kha nhìn có vẻ trấn định như vậy nhưng trên thực tế tim đập nhanh hơn, đầu ngón tay hơi run khác thường làm cô để ý. Hạ Noãn dừng bước chân lại, làm bộ đang xem di động đi hướng về phía bên bọn họ hai bước.
Dương Phỉ cho rằng cô sợ hãi, vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, lúc nãy làm cô bị dọa ít nhiều rồi, về sau mỗi ngày tôi sẽ vào trước kiểm tra một lần."
Hạ Noãn nhấp môi cười, khuôn mặt xinh đẹp cũng không giả bộ như có cái gì lo lắng, khi Dương Phỉ nghi hoặc nhìn nhìn, cô lại lần nữa cúi đầu, đem di động nghịch quẹt quẹt, móng tay theo bản năng dừng ở tên Thịnh Ngật.
Dương Phỉ nói: "Nếu cô sợ hãi thì điện thoại cho vị hôn phu nói chuyện đi."
Hạ Noãn không nói gì, chỉ là dựa vào một cái cây cột, tâm thần chú ý động tĩnh bên kia. Cô tai thính mắt tinh, thoáng dụng tâm một chút liềnnghe được rành mạch cuộc đối thoại bên kia.
Dương Kha: "Ông bạn già, sao lại thế này? Có chuyện gì nghiêm trọng hả?"
Lưu Tư cố gắng trầm giọng nói: "Có người ở phòng thay quần áo nữ gắn camera mini, bị phát hiện, hiện tại Lý đạo diễn đã báo cảnh sát."
"Cái gì? Báo cảnh sát?" Dương Kha vốn dĩ trong lòng đã rối rắm, giờ còn nghe ba chữ báo cảnh sản, lập tữ kinh hô lên, lại thấy Lưu Tư đang đưa ánh mắt cổ quái nhìn mình, biết bản thân có hơi hố nên khô khan nói: "Nếu làm vậy chẳng phải sẽ trễ tiến độ sao? Phải biết phí sử dụng phim trường một ngày bên đây có thể để một gia đình sống được một năm luôn, này làm quá lên rồi."
Lưu Tư cố gắng không nghĩ nhiều, cũng gật đầu theo: "Chúng ta cũng sợ như vậy, nhưng không có biện pháp, loại chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Dương Kha da mặt cứng đờ, trương ra bộ dáng tươi cười, gật đầu theo: "Đúng...... Đúng vậy! Tuyệt đối không thể......"
Hạ Noãn nghe đến đó, khóe môi đã gợi lên, đáp án ra tới, chính là Dương Kha.
Nàng thần thức đã sớm đem toàn phương vị của hắn tỏa định thăm dò, trên người hắn bản năng phản ứng khác thường, cùng với lúc này sợ hãi, đủ để cho thấy hắn trong lòng có quỷ.
Kế tiếp chính là chờ cảnh sát lại đây.
Lúc này ở phòng hóa trang bên kia, cũng đã xảy ra âm thanh hô nhỏ: "Bên này cũng có cameras!"
"Xôn xao --" mọi người ồ lên, mới vừa bình tĩnh lại một chút, có mấy cô gái trẻ tức khắc lại hét lên.
Lý đạo diễn sắc mặt tối đen, lạnh lùng nói: "Không quay nữa, đều chờ ở đây hết cho ta, ai cũng không được đi, chờ cảnh sát lại đây."
Hạ Noãn mắt nhìn, lại lần nữa phát hiện chỗ gắn cameras là những chỗ tương đối quan trọng trong phòng hóa trang của vai phụ!
Việc này xảy ra ở trong đoàn phim của Lý đạo diễn, hắn khẳng định cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!
Da mặt Dương Kha lại lần nữa run lên, cười gượng rút ra: "Ta đi hít thở không khí."
"Đi thôi." Lưu Tư cùng hắn là bằng hữu nhiều năm, tự nhiên không chút hoài nghi, đặc biệt là chính Lưu Tư lúc này trong lòng bực bội, nơi xảy ra chuyện lại là nơi mà chỉ tổ đạo cụ bọn họ mới có thể vào.
Hạ Noãn nói khẽ với Dương Phỉ nói: "Thịnh Ngật nói cô biết Tae Kwon Do, là thật hả?"
Dương Phỉ không rõ nguyên do nhưng cũng gật đầu.
Hạ Noãn lập tức nói: "Đi theo cái người tên Dương Kha đi, người gắn cameras rất có khả năng là hắn, tôi kiểm tra mấy chỗ khác lần nữa xem có camera nào sót lại không."
Dương Phỉ chần chờ, nhưng thấy Hạ Noãn nghiêm trang, không giống như là nói giỡn, vẫn đi.
Nửa giờ sau, cảnh sát lại đây, đêm tất cả những người liên quan tập trung lại một chỗ.
Hạ Noãn cầm bốn cái camera đã tìm ra trong lòng bàn tay đưa qua: "Đây là vừa tìm được từ hai phòng thay đồ."
Nhóm cảnh sát cũng có chút đau đầu, đoàn phim cả ngày biết bao nhiêu người đến người đi, ai biết ai gắn, chỉ có thể xét đồ vật trong túi mọi người một chút xem có gì khả nghi không, cảnh sát nói: "Tốt, chúng tôi sẽ kiểm tra, băng ghi hình cũng ở chỗ mọi người?"
Lý đạo diễn gật đầu, đưa USB, đang muốn nói hai câu, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một trận giãy giụa kinh hô: "Mày buông ta ra, buông ra!"
"Đồ quỷ cái, tao kiện mày!"
"Câm miệng!" Dương Phỉ khẽ quát một tiếng, đem người trước mặt đang bị cô khóa tay còn đang giẫy giua mang đến, đối với vẻ mặt ngơ ngác của cảnh sát nói: "Người này định chạy trốn, bị tôi phát hiện."
Dương Kha lập tức lớn tiếng phủ nhận: "Tôi không có! Tôi chỉ muốn hút thuốc!"
Dương Phỉ lạnh giọng: "Muốn hút thuốc phải đi xa như vậy? Tôi mà không phát hiện, ông đã rời khỏi phố Điện Ảnh!"
Dương Kha tranh luận: "Tôi hết thuốc, đi ra ngoài mua thuốc cũng không cho?"
"Ngươi --" Dương Phỉ nhất thời sửng sốt, cô vốn là nghe xong Hạ Noãn nói mới để ý hắn, kỳ thật trong lòng cũng không cảm thấy gì, tin tưởng chỉ có 30%. Nhưng mà sau khi cô đi theo, lại thật sự cảm thấy Dương Kha có vấn đề. Nếu thực sự không có vấn đề, tại sao trong khi tất cả mọi người có chút sợ hãi đốm lửa này dính vào mình, Lý đạo diễn cũng đã ra mệnh lệnh, không ai dám đi ra ngoài, nhưng hắn lại lén lút đi ra ngoài, khẳng định không phải làm gì chuyện tốt.
Phố Điện Ảnh kỳ thật cũng không lớn, ở trong tường viện ra cửa quẹo vào chính là đoàn phim khác. Vì sợ có người ác ý làm hư hao kiến trúc, camera quan sát ở đây rất nhiều, muốn làm chuyện xấu chắc chắn phải đi ra ngoài.
Cho nên khi cô phát hiện, liền hô một tiếng, kết quả người này không biết làm sao lại chột dạ bỏ chạy, Dương Phỉ tất nhiên đem người bắt lại.
Vốn là cô đúng lý hợp tình, nhưng ở Phố Điện Ảnh đúng là có mệnh lệnh rõ ràng cấm không cho hút thuốc, trong mấy đoàn phim thì phần lớn mở một mắt nhắm một mắt, Lý đạo tuy rằng nghiêm khắc, nhưng phương diện này vẫn chưa mạnh mẽ yêu cầu, có người tự giác có người không tự giác. Nên trong khu vực này hoàn toàn không có bán thuốc.
Chuyện mình đang nói bỗng tự nhiên bị điểm này đánh về, Dương Phỉ hơi ngơ ngơ.
Lúc này, Hạ Noãn bỗng nhiên tiến lên, trước khi mọi người còn chưa phản ứng lại, bbàn tay trắng nõn đã trực tiếp bỏ vào túi quần Dương Kha, giây tiếp theo, đầu ngón tay xuất hiện một hộp thuốc lá, nhìn trong hộp có vẻ không có dưới hai điếu.
Mọi người: "......"
Tất cả ánh mắt hoài nghi đều dừng trên người Dương Kha, thật sự có thể!
"Thật là hắn?"
"Tôi biết ngay mà, lúc trước tôi mới đến đây đã thấy hắn dùng ánh mắt đáng khinh nhìn tôi!"
"Quá ghê tởm đi?"
"Thật sự thật sự, tôi cũng bị hắn nhìn, ánh mắt như muốn lột quần áo người ta ra, quá ghê tởm, không phát hiện sau khi tôi tới nơi này thấy mặt hắn toàn đi đường vòng?"
Chung quanh mấy cô gái bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, huynh đệ tốt Lưu Tư của hắn cũng mặt mũi đen thui không lên tiếng, ánh mắt Lý đạo diễn nhìn hắn như muốn giết người.
Dương Kha đương nhiên cảm giác được, cười lạnh một tiếng, mạnh miệng nói: "Tôi quên mất không được sao? Các ngươi có chứng cứ gì?"
Hạ Noãn chỉ vào túi tiền của hắn, nói với cảnh sát: "Các anh có thể kiểm tra người hắn một chút, hắn vội vã đi ra ngoài, khẳng định không phải chạy, rốt cuộc nhìn thấy mọi chuyện bị lộ rồi còn gì,hẳn là trên người hắn có thứ gì không thể đem ra chỗ này, chắc là sợ bị các anh lục soát."
Nhóm cảnh sát chần chờ một chút.
Dương Kha sắc mặt đã trắng bệch, còn dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa, chống trả quyết liệt: "Không được, các người không thể lục soát, không có chứng cứ không thể tùy tiện soát người tôi, tôi có thể kiện các người! Buông tôi ra......"
Dương Phỉ thấy có nhiều người như vậy, buông lỏng tay ra đi đến phía sau Hạ Noãn, sắc mặt khó coi xoa xoa cánh tay khống chế được một người đàn ông cao lớn như vậy, trên người cô lúc kềm hắn giẫy giụa cũng bị không ít thương.
Hạ Noãn thấy vậy, mày nhăn lại thật sâu. Nếu đã như vậy, vậy thử một chút dùng pháp thuật trên người phàm nhân thử xem, hy vọng sẽ không bị phản phệ, cô đây đang làm người tốt đó nha!
Nhóm cảnh sát liếc nhau, nói: "Chúng tôi phải làm việc dựa trên nguyên tác, phiền Lý đạo diễn phối hợp một chút, cung cấp cho chúng tôi danh sách nhân viên, còn có......"
Bỗng nhiên một luồng sáng mà mắt người phàm không thấy được bắn vào thân thể Dương Kha, hắn vốn đang kinh hoảng bò từ mặt đất lên, lập tức ôm ngực nói: "Còn hên bọn họ không phát hiện di động trong túi mình, có cái camera hỏng đang định đổi một cái mới, kết quả đã bị phát hiện. Mẹ nó mấy đồ này hàng rẻ tiền đúng là không thể mua mà. Camera thì ném đi rồi nhưng mấy lịch sử mua sắm còn, xóa luôn cũng có thể điều tra ra, mẹ me nó con đàn bà mất nết, nếu không phải nó......"
Đang muốn kiểm tra tư liệu nhân viên, nhóm cảnh sát còn chưa đi xa: "...... Bắt lại!"
Thật sự khi dễ cảnh sát bọn họ ăn chay?!
Nói về quyền công dân, đúng là họ không có cách nào soát người, nhưng cái này không đánh mà khai, còn bỏ qua không tra thì ăn nói thế nào.
Nhóm quần chúng đang tâm trạng hoảng loạn vây xem: "!!!"
Dương Phỉ thấy sự việc phát sinh, yên lặng lui về phía sau hai bước, đem Hạ Noacn trong đám người che đi, đôi mắt híp lại, Dương Kha đột nhiên bị điên sao? Cung khia ngay trước mặt cảnh sát?
Sao có thể!
Hạ Noãn chú ý tới tầm mắt Dương Phỉ, hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười ngọt ngào, trên gương mặt đẹp toàn vẻ vô tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.