Cảm giác lạnh lẽo biến mất, Hạ Noãn cũng nhẹ nhàng thở ra, để lộ một nụ cười rạng rỡ. Thịnh Ngật nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người, tim đập hơi nhanh, có chút mất tự nhiên dời ánh mắt đi. Sao lúc trước phát hiện cô gái này xinh đẹp như vậy nhỉ... Thấy hắn nhìn chỗ khác, Hạ Noãn liền buông lỏng tay hắn ra. Linh khí đã tạm đủ rồi, lát nữa đi truyền cho mẹ Thịnh một chút là được. Vừa nghĩ xong liền nghe thấy Hứa Tĩnh sau mành ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ......" Hạ Noãn vội đứng lên đi về hướng bên kia. Lúc đầu cô nghĩ tình huống của Hứa Tĩnh đã ổn định liền không chú ý bên kia, trong lúc nhất thời không nhận thấy bà đã tỉnh. Hứa Tĩnh được cô đỡ ngồi dậy thở dài một tiếng, tinh khí thần tuy vẫn còn thất lạc rất nhiều, nhưng trên khuôn mặt bụ bẫm tiều tuỵ vẫn còn mang theo ý cười. Ánh mắt tỉnh táo, hốc mắt hồng hồng, trong tròng trắng vẫn còn tơ máu, mà trên gối nằm.... vẫn còn vương nước mắt, chắc bà cũng đã tỉnh lại một lúc rồi. Nhưng bà vẫn luôn không phát ra tiếng động, vì vừa tỉnh lại liền nghe thấy bên kia con trai mình đang nói Hạ Noãn rời đi. Bà thiếu chút nữa muốn chết đứng, nhưng nghĩ lại tình huống nhà mình bây giờ lại yên lặng mà không dám nói lời nào. Để một cô gái tốt như vậy rời đi bà vô cùng luyến tiếc, nhưng mà càng không đành lòng để cô gái tốt vậy mà phải theo mình chịu khổ, chỉ là chính mình không dám mở miệng. Nếu con mình đã nói ra rồi bà cũng không có mặt mũi nào ngăn cản. Nhưng làm bà kinh hỉ chính là Hạ Noãn cự tuyệt. Hứa Tĩnh lúc ấy trong lòng giống như là đang một ngụm ớt cay tự nhiên được người ta đút cho một muỗng dầu ăn, nháy mắt sôi trào lên, vui mừng đến độ bà không kềm được nước mắt, nên bà thật sự khóc. Lúc bà khóc còn không dám phát ra âm thanh, sợ hai đứa kia biết bà nghe được cuộc nói chuyện của tụi nó. Trong lòng ấm áp dễ chịu, bà vui quá mà bật khóc. Con trai tuy rằng gặp đả kích quá lớn, nhưng lại được một cô vợ xinh đẹp đáng yêu như vậy cũng là có lời rồi. Có đôi khi còn nghĩ, thôi thế như vậy cũng tốt, ít ra cũng hiểu được lòng dạ của một số người, sau này ai thù ai bạn đều biết được rõ ràng, sau này con trai bà không cần phải trầm mê mù quáng cắm đầu vào công việc không màn đến gia đình nữa. Bà vẫn đang cố gắng im lặng lắng nghe, đến khi con trai cuối cùng "Được" một tiếng mới phát ra một chút âm thanh. Hứa Tĩnh kéo đôi tay nhỏ của Hạ Noãn, trong lòng còn có chút hâm mộ. Tay bà toàn thịt là thịt là bởi vì bà béo, nhưng tay Hạ Noãn là thật sự mềm mại, lại mịn màng như ngọc. Sờ thấy thoải mái quá bà thiếu chút nữa liền đã quên muốn nói gì. Cũng may là sau một hồi bà miết miết tay Hạ Noãn, thấy cô mỉm cười ngọt ngào, mắt cong cong, cánh môi nhếch lên, hai má cũng nộn nộn, xinh đẹp lại đáng yêu, bà lại cảm thấy ấm áp, chợt nhớ tới mình muốn nói gì: "Noãn Noãn ngoan, con yên tâm, dì sẽ không để con phải chịu khổ. Mình còn cái nhà ở tiểu khu, bán ít nhất cũng được 3000 vạn, đến lúc đó khó khăn gì cũng được giải quyết, còn có thể dư lại không ít." Nói tới chuyện này, Hạ Noãn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ nói, thân thể Thịnh Ngật lần này xảy ra vấn đề, hiện tại yêu cầu ra nước ngoài trị liệu. Bọn họ ở đây chỉ có thể tạm thời giữ cho tình hình không xấu thêm thôi, nhưng mà họ cũng đã giúp mình liên hệ bác sĩ ở nước ngoài, con đồng rồi, dì có muốn gặp bác sĩ nói thêm gì nữa không?" Trái tim Hứa Tĩnh chậm đi vài nhịp, miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, thôi cứ theo bác sĩ vậy, bác sĩ kiến nghị chắn chắn là tốt nhất rồi, mình nên nghe theo bác sĩ." Cuối cùng, lại bổ sung một câu: "Cũng đều nghe con." Thịnh Ngật bên kia cũng ậm ừ một tiếng, hơi cứng nhắc một chút nói: "Đúng vậy." Dù sao...... Cô tốt như vậy, nghe cô cũng đúng thôi. Hạ Noãn cười cười, vẫn không đáp lời. Khi người ta khó khăn cô đưa tay ra giúp đỡ, đợi sau này người ta tốt hơn rồi cô rút lui cũng không có gì. "Hạ Noãn, có cơm rồi nè! Dì và thịnh ca tỉnh chưa" người còn chưa tiến vào tiếng đã vang vọng. Một thanh niên thân cao chân dài đang bước vào, trong tay cầm theo hai túi đồ lớn đặt trên bàn, lau mồ hôi trán, lơ đãng đưa mắt Thịnh Ngật, chợt kinh hỉ nói: "Thịnh ca, anh cuối cùng cũng tỉnh!" Hạ Noãn kéo màn ra, nhẹ giọng nói: "Tỉnh lại hết rồi, anh có mua canh không" "Đương nhiên có mua!" Đoạn Tiềm cười hì hì nói, hắn đến làm phòng bệnh đang có chút trầm tĩnh ngượng ngạo lại tràn ngập sinh khí. Thịnh Ngật thần sắc phức tạp nhìn hắn, hỏi: "Sao mày lại tới đây?" Đoạn Tiềm thuận miệng đáp: "Anh Phương kêu em tới đây xem chừng anh, vừa lúc em đang rảnh, sẵn làm chân chạy vặt cũng được, có gì cứ giao cho em." Thịnh Ngật không hé răng, giữa mày hơi ngơ ngác. Thật ra là do hắn suy nghĩ quá mức cực đoan, trên thế giới này nếu có người phản bội thì cũng sẽ có người giúp đỡ. Hắn làm người vẫn chưa thất bại đến mức bạn bè không có ai thật tình đối xử, không ai có thể nhờ vả được. Trong lòng hắn chua ngọt đắng cay ngũ vị tạp trần bỗng tràn về cùng một lúc, hắn trầm mặc không biết nói cái gì, một lần oán trách mình không khéo ăn khéo nói, mở miệng sợ lỡ nói lời không hay. Thịnh Ngật luôn luôn ít tiếng lời, Đoạn Tiềm cũng không ngại, ân cần đem canh đưa cho hắn, đồng thời chỉnh đầu giường cao lên, tứ chi Thịnh Ngật đều có vấn đề, nhưng mông eo vẫn không sao, ngồi một chút cũng không sao. "Thịnh ca, ăn canh đi." Đoạn Tiềm giơ cái muỗng, khóe miệng cười toe, thần sắc tự nhiên. Thịnh Ngật há miệng uống từng ngụm từng ngụm một, nhìn người thanh niên trước mắt, lại nhìn cô gái mảnh khảnh đang bận rộn múc cơm, hốc mắt hắn chợt nong nóng nhưng hắn nhanh chóng áp xuống cảm xúc này. Làm nghề diễn viên được chỗ đó, cảm xúc gì đó cũng có thể khống chế. Mẹ Thịnh đang muốn xuống giường tới ăn cơm, l thân thể bà không có việc gì do bị Hạ Noãn bảo hộ rất khá, nhưng bởi vì suýt bị chảy máu não nên tứ chi hơi yếu. Bà bị Hạ Noãn ấn trên giường, dùng muỗng đút cơm. Hứa Tĩnh ăn mà cảm thấy ngại: "Noãn Noãn, con ăn trước đi không khéo cơm lạnh hết." "Không có việc gì, dì ăn trước, cùng lắm lát nữa con hâm đồ ăn lại một chút." Hạ Noãn kiên trì, đem một muỗng cơm đưa đến bên miệng Hứa Tĩnh. Chờ hai người bọn họ ăn xong, Đoạn Tiềm cùng Hạ Noãn mới hâm lại đồ ăn một lần nữa rồi mới bắt đầu ăn cơm. Đoạn Tiềm nhân tiện cùng Thịnh Ngật nói qua nói lại một chút. Hạ Noãn yên lặng ăn cơm, cô không thích đồ ăn bên ngoài, quá nhiều tạp chất, ăn mấy món này cô hơi khó chịu. Thường ngày cô vẫn luôn ăn rau dưa đã được tẩm bổ và tẩy rửa bằng linh khí, hiện tại lại ăn đồ ăn bình thường bên ngoài, có một có món không được rửa sạch sẽ, ảnh hưởng nhiều đến hương vị. Đoạn Tiềm thì lại không cảm giác gì, hăng hái ngồi ăn đến bụng tròn xoe, ngạc nhiên nhìn Hạ Noãn không ăn lại còn đem đồ ăn dư bao lại. Lúc sau hắn lại gọi điện thoại để trợ lý mua không ít ăn uống đem lại, bản thân đợi cho đến tối mới rời đi, hôm sau vừa sáng sớm đã quay trở lại. Chờ sau khi họ cơm nước xong, chắc do Đoạn Tiềm báo tin, điện thoại Thịnh Ngật liên tục vang lên, hết ngày này đến người nọ gọi đến hỏi thăm, tất cả đều là bạn hắn gọi điện thoại tới an ủi. Người có thể có quan hệ với Thịnh Ngật cũng toàn là người có đẳng cấp không thấp, một số người thật sự cũng rất bận rộn không thể đến thăm được, nhưng đều khéo léo đề nghị muốn giúp đỡ, như chuyển tiền này nọ, nhưng đều bị hắn kiên quyết cự tuyệt. Có số tiền của Hạ Noãn, tiền giải phẫu gì cũng đủ rồi, mặt khác, hắn vẫn chưa bỏ xuống được tự ái trong lòng mình. Dù sao nghe xong mấy cú điện thoại này, sắc mặt Thịnh Ngật rốt cuộc lại tốt lên rất nhiều. ...... Ngày hôm sau Đoạn Tiềm lại đúng hẹn tới, thuận tiện mang theo bữa sáng nhưng bị Hạ Noãn từ chối, cũng cho hắn một chén cháo thịt nạc mà cô đã dùng linh khí xử lý qua. "Trời ơi, chị bé nhỏ không chỉ có lớn lên xinh đẹp, tài nấu ăn còn cao như vậy! Quả thực quá hoàn mỹ!" "Thịnh ca, em chính thức hâm mộ ghen ghét anh rồi nha!" "Nếu không phải chị đây là danh hoa có chủ, em cũng muốn theo đuổi thử." "Quả thực quá hoàn mỹ......" Bị hắn quăng cho một đống lời khen có cánh, khoé miệng Hạ Noãn bẹt bẹt ra, đưa cho hắn một quả táo lấp kín miệng. Nhìn Đoạn Tiềm thiếu điều vẫy cả đuôi, mặt Thịnh Ngật hơi đen, nhưng cũng không phải tức giận, chỉ là ngồi đờ ra trầm mặc. Còn Hứa Tĩnh lại ngồi tấm tắc cười. Thân thể của bà không biết vì sao tốt lên rất nhanh, ngày hôm qua lúc phát bệnh, bà có cảm giác như đại nạn ập xuống. Thế nhưng hôm nay lại thấy bản thân như sắp khoẻ lại như cũ, tinh thần vô cùng phấn chấn. Lúc trước bà cũng có biết Đoạn Tiềm, bà rất thích tiểu tử này, cũng không ngại hắn xun xoe nịnh nọt con gái mình, ngược lại lại có cảm giác kiêu ngạo của một người mẹ nghe người ta khen con gái mình hết lời. Nhưng mà bà đương nhiên thấy sắc mặt đang trầm xuống của con trai mình, liền cười trộm. Con trai bà bà quá biết, có muốn khen ai cũng không bao giờ mở miệng, cứ như vậy sẽ toàn ăn thua thiệt cho xem. Bà hy vọng hắn có thể cảm thấy nguy cơ mà mở miệng khen Noãn Noãn một chút. Cô bé này không thiếu ưu điểm, cũng đâu phải chỉ mình hắn thấy, người cung quanh ai cũng nhìn được, cả một lời khích lệ cũng không có, con trai bà đúng ngốc nghếch mà! Đoạn Tiềm liên tiếp ăn dầm nằm dề ở chỗ này năm ngày, tới ngày thứ sáu thì bị người đại diện đến xách về đi làm việc. ...... Mà vừa đến ngày thứ 6, Túc Phương đôi mắt quầng thâm như gấu trúc, mặt mày tiều tụy, lê bước lại đây, trong tay còn cầm một xấp hồ sơ, vung tay béo béo lên nói: "Đây đây, tới đàm phán chút rồi ký hợp đồng luôn cho nóng nào!" Ba người phòng đồng thời sửng sốt, sau đó Thịnh Ngật chần chờ mở miệng: " Thù lao chương trình...... thật ra thấp một chút cũng được!" Túc Phương chống nạnh, làm tư thế trâu bò khoa trương nói: "Đương nhiên không thể, tiểu tiên nữ phải có mức của tiểu tiên nữ chứ, cậu em mày nhìn xem Hạ Noãn thực sự quá đẹp, lên chương trình thế này không hút được một đống fan anh đây mới lạ!" Thịnh Ngật thần sắc phức tạp, còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết nói như thế nào. Hắn thật sự không thể yêu cầu gì. Trước đây hắn không cần nói chuyện, địa vị của hắn chính là nói cái gì người khác nghe cái đó, nhưng hiện tại... hắn không có tư cách. Hạ Noãn nhìn nhìn hai người, không biết có nên cứ thuận theo như đã bàn trước với Túc Phương, lấy thù lao 700 vạn ký hợp đồng, Hứa Tĩnh cũng có chút rối rắm: "Thật ra ít một chút cũng không sao, rốt cuộc Noãn Noãn là người mới, lỡ bị người biết dì sợ sẽ bị người khác nói." "Không đâu, không có đâu." Túc Phương kéo Hạ Noãn: "Đến đây đến đây đi, đừng đổi ý nha, tôi đã đoán trước sắp có một đợt sóng fan "nhan khống" sắp bùng lên rồi!" Hạ Noãn mím môi cười, ký tên. Hợp đồng cũng không lật xem kỹ,chỉ vội vàng nhìn lướt qua, nhưng lại thấy thù lao trên hợp đồng không phải là 700 vạn, mà là một trăm vạn. Lúc này Túc Phương cười hề hề thần bí lấy ra một cái hợp đồng khác nói: "Cái này là cho người ngoài xem, đây còn có hợp đồng thực sự nè: 700 vạn, một phân không ít." Hạ Noãn không biết nói cái gì, trực tiếp ký, khi ký hợp đồng, nàng nhạy bén chú ý tới da Túc Phương hơi căng ra, chắc hẳn là đau lòng. Cái mức một trăm vạn này chắc cũng do Túc Phương kỳ kèo năn nỉ hồi lâu, 600 vạn thêm vào hẳn là do chính hắn bù cho. Một người trẻ tuổi, ngoại trừ lớn lên xinh đẹp chút, cô làm sao có tư cách lấy thù lao nhiều như vậy. Hạ Noãn cũng không làm ra vẻ, nàng cảm thấy chính mình còn có năng lực, cho nên còn rất bình tĩnh. Ký xong hợp đồng, Thịnh Ngật hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn: "Cảm ơn." "Cảm ơn cái gì, lại không phải bởi vì cậu, tiểu tiên nữ giáng trần nhan sắc như vậy, tiền thù lao này là xứng đáng!" Túc Phương ra vẻ tùy tiện nói thêm: "Đúng rồi, thời gian quay là sáu ngày sau, địa chỉ chờ lát nữa tôi gửi qua di động cho cô nha, cũng nói thêm một chút chi tiết nữa, a đúng rồi, chúng ta add Wechat đi." Hạ Noãn lấy điện thoại cá nhân ra...... Điện thoại cô đã dùng mấy năm rồi, vừa cũ vừa trầy xước lung tung, vội vàng thêm Túc Phương vào danh sách bạn tốt, sau đó ngượng ngùng cười cười. Mẹ nguyên chủ không có cho tiền, nguyên chủ tự mình kiếm tiền xoay sở sinh hoạt bình thường còn muốn không đủ, tiền đâu mà đi mua di động. Túc Phương quay đầu khiển trách nhìn Thịnh Ngật: "Cậu em à, cậu không thể ăn ở như vậy được, làm sao lại để tiểu tiên nữ dùng cái đồ hết đát sắp vào viện bảo tàng như thế này!" Thịnh Ngật trầm mặc nhìn về phía mẹ hắn, che dấu vẻ chột dạ. Hứa Tĩnh cũng không chú ý, bà vốn không hiểu rõ ba cái sản phẩm điện tử này mà Hạ Noãn cũng không có nhắc qua, lập tức quay đầu lại, áy náy nói: "Là do dì không tốt, không để ý mấy chuyện này. Noãn Noãn à, chờ lát nữa mình đi mua di động mới đi." Hạ Noãn vội lắc đầu: "Không cần, cái này khá tốt, con cũng không chơi gì nhiều." Hứa Tĩnh không tiếp tục nói, nhưng di động chắc chắn phải mua rồi, chút tiền ấy bà không phải không có được. Náo loạn trong chốc lát, Túc Phương liền ôm hợp đồng cười hì hì nói: "Tôi còn có việc, không ở đây nói chuyện lâu được. Thịnh Ngật, mau mau bình phục lên, anh tin tưởng lấy năng lực cậu em, chuyện Đông Sơn tái khởi bất quá tốn không đến mấy giây." "Cảm ơn." Thịnh Ngật lại nói một lần. Nhưng mà sau khi Túc Phương rời đi, một cảm giác vô lực chợt tràn ngập toàn thân hắn, làm cho l hắn cả người đều bực bội âm u. Nếu không phải tại hắn vô dụng, làm sao để bây giờ chỉ biết nằm nói lời cảm tạ. Trước khi xảy ra chuyện, tổng số lần hắn nói cảm tạ còn ít hơn mấy ngày nay. Sắc mặt hắn không quá tốt, ánh mắt chạm đến hai người phụ nữ trước mắt, không rên một tiếng nhắm mắt, tự mình chịu đựng. Hợp đồng chương trình đã ký xong, tiền chắc chắn sẽ được nhận sớm. Thêm một tin tốt nữa là bệnh viện đã liên lạc được với bác sĩ ở nước ngoài, năm ngày sau là có thể xuất phát, vừa vặn Hạ Noãn cũng xuất phát đi tham gia chương trình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]