Chương trước
Chương sau
Thư Mạch Lạc vẫn như cũ chỉ việc đóng phim, sau đó về nhà phục vụ ba bữa cho ông chủ Dịch. Thật ra thì dạo gần đây cũng có mấy công ty giải trí đến tìm cô bàn bạc về việc ký hợp đồng nhưng mà cô đều từ chối. Việc này đương nhiên cũng sẽ lọt đến tay mọi người, có người nói cô chảnh chẹ, có người nói cô đắc tội với ai đó sẽ rút lui khỏi giới giải trí, vân vân và mây mây. Dịch Thiên Trầm ngồi xem tin tức trên điện thoại thấy cô đem trái cây ra cũng hỏi:
- Sao cô từ chối hết mấy hợp đồng đó vậy?…Cô muốn giải nghệ sao?
- Cái gì mà giải nghệ chứ, tôi cũng không có nổi tiếng như anh, cứ coi như kết thúc một công việc bình thường đi.
- Cô thật sự muốn rút khỏi giới giải trí?
Dịch Thiên Trầm có chút bất ngờ quay sang nói.
- Ừa, tôi muốn thi đại học, sau đó kiếm một công việc bình thường đi làm, sống như thế này… tôi hơi mệt.
Dịch Thiên Trầm nhìn cô không nói gì, sau đó quay lại với bản tin. Anh nghĩ có lẽ như vậy cũng tốt, nhớ đến hình ảnh cô học sinh cười rạng rỡ kia làm anh thật sự mong chờ dáng vẻ sinh viên của cô.
- Với lại…thế này,anh nói tôi sẽ làm việc cho anh đến khi tay anh khỏi hẳn, bây giờ tay anh đã khỏi rồi, thế thì tôi có thể kết thúc công việc chưa?
- Nếu cô không cần tiền lương vậy thì cứ việc nghỉ.
- Ừm…thật ra tôi suy nghĩ kỹ rồi, dù sau tay anh bị như vậy là do tôi mà, anh cũng cho tôi chỗ ăn ở tốt như vậy coi như bù trừ đi, tôi không cần tiền đó nữa.
Thư Mạch Lạc nghĩ rồi, khi cô đóng xong phim sẽ có một khoản tiền rất khá chuyển về tài khoản của cô, thêm nữa cô sẽ đi xin việc bán thời gian kiếm thêm, trước khi xuyên qua đây cũng không phải chưa từng làm.
Dịch Thiên Trầm lúc này lại đang lo lắng. Nếu như Văn Mạch Lạc đi anh lại phải ăn đồ bên ngoài, không được, đồ ăn cô nấu mặc dù bề ngoài không đẹp nhưng lại rất hợp khẩu vị của anh.
- Không được.
- Hả???
Thư Mạch Lạc có chút khó hiểu, chẳng kẽ anh ta bắt mình làm không công suốt đời, điên à.
- Tôi sẽ trả lương cho cô, ở lại đây làm việc đi.
- Bao nhiêu??
- .…10 triệu.
- Thành giao.
Nói xong Thư Mạch Lạc lập tức đi về phòng, Dịch Thiên Trầm không ngờ cô lại lập tức đáp ứng cho nên ngây ngẩn một hồi, sau đó mới nhận ra là mình bị ai đó cho lọt hố, cô như vậy mà dám gài anh, rõ ràng là như vậy.
- Văn Mạch Lạc được lắm, biết gài bẫy tôi rồi đấy.
Dịch Thiên Trầm lầm bầm nhưng khóe môi lại mỉm cười.
Những ngày sau chính là những ngày sống và làm việc có trách nhiệm theo Đảng và nhà nước của Thư Mạch Lạc. Cô dạo này đã đăng ký một lớp bổ túc ôn thi đại học, cô tranh thủ thời gian lúc này để sau khi phim kết thúc là có thể thi luôn. Kiến thức ba năm cấp ba cô cũng không phải quên hết toàn bộ.
Dịch Thiên Trầm thấy dạo gần đây cô mỗi lần don dẹp xong đều sẽ chạy về phòng, trông có vẻ rất bận rộn. Có lúc anh nửa đêm đi ra uống nước cũng nhìn thấy cô chưa ngủ.
- Cô dạo gần đây có vẻ bận quá nhỉ?
- Ừa, tôi đang ôn lại kiến thức cấp ba nên phải tranh thủ, hè sang năm là có thể thi luôn.
- Cô định học ngành gì?
- Thiết kế nội thất.
- Cô biết vẽ sao?
- Đương nhiên, không vẽ được sao tôi dám thi chứ.
Dịch Thiên Trầm dựa vào cạnh bàn nhìn cô uống nước, xong lại nói tiếp:
- Tôi chưa thấy cô vẽ bao giờ? Học khi nào?
Dịch Thiên Trầm nhớ đến hồ sơ của cô chưa từng đề cập đến vấn đề cô có năng khiếu vẽ, thành tích học tập mấy môn văn hóa của cô khá bình thường, vậy môn nghệ thuật này cô học từ đâu? Thật thắc mắc.
Thư Mạch Lạc quay sang nhìn anh, thấy Dịch ma đầu nghiêng mình nhìn, vẻ mặt đầy đăm chiêu mới giật mình nhận ra, Văn Mạch Lạc không biết vẽ. Mà dù bây giờ cô không nói thì sao này anh ta cũng biết.
- Tôi….tôi…cái đó…thật ra lúc trước tôi rất thích vẽ nhưng không có điều kiện đăng ký lớp học vẽ, anh cũng biết mấy cái đó đắt cỡ nào, tôi chỉ mới học mấy năm gần đây thôi. Thật bất ngờ là tôi có năng khiếu hội họa nha, học một biết mười đấy ha…ha.
Cô cười gượng vài cái cầu mong anh tin lời mình.
- Được rồi, không còn sớm nữa, cô đi ngủ đi, có gì ngày mai học tiếp.
Nói xong Dịch Thiên Trầm cũng đi lên lầu tiến về phòng mình. Thư Mạch Lạc nhón nhón chân nhìn theo bóng anh đi, một lúc lâu sau cũng lủi thủi đi về phòng. Thật ra Dịch Thiên Trầm biết cô nói dối, chỉ là không vạch trần. Dịch Thiên Trầm đối với Văn Mạch Lạc lúc trước không biết nhiều, nhưng dựa vào thông tin mà anh có được cộng với tối hôm đó trước khi cô phát điên thì cô của hiện tại và lúc trước là hoàn toàn khác nhau. Cô lúc trước muốn quyến rũ anh bao nhiêu thì bây giờ an phận bấy nhiêu, thậm chí anh còn cảm thấy cô luôn cố giữ khoảng cách với anh. Cô thay đổi là vì điều gì? Muốn thu hút sự chú ý của anh sao? Nếu thật là như vậy thì Văn Mạch Lạc cô cũng mưu mô lắm.
Dịch Thiên Trầm gõ tay từng nhịp lên bàn làm việc nhìn chằm chằm vào tấm hình cô gái có nụ cười hồn nhiên kia mà nhíu mày.
Bởi vì lúc đầu tay của Dịch Thiên Trầm không tiện nên rất nhiều phân đoạn của Thư Mạch Lạc bị đẩy lên quay trước, cho nên khi tay anh khỏi hẳn thì cảnh của cô cũng ít đi, do vậy mà Thư Mạch Lạc có nhiều thời gian ôn tập hơn cũng không cần phải lúc nào cũng nhìn sắc mặt của Trần Ngân Châu, mỗi lần đụng mặt cô ở đâu thì cô ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Cũng may mọi người trong đoàn phim lớn đều là người chuyên nghiệp, tập trung hoàn thành tốt bộ phim, cô ta cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà hủy hoại tiền đồ của Châu Tuệ Minh cho nên cùng lắm là nói xuyên xỏ cô chứ cũng chưa là gì quá phận.
Hôm nay là ngày Dịch Thiên Trầm đi ngoại ô quay phim, hôm qua anh ta có nói với cô là chiều mai mới anh ta quay về, còn đề cập đến chuyện cô muốn đi đâu thì đi không cần nấu cơm cũng được, nhưng mà Thư Mạch Lạc ở thế giới này bạn thì không có chứ kẻ thù dư dả lắm cho nên thôi an phận là trạch nữ ở nhà sướng hơn. Cũng bởi vì Dịch ma đầu không có ở nhà mà cô đặc biệt thả rong hai cái bánh bao nhỏ. Thư Mạch Lạc ở nhà rất thích mặc quần short áo dây, nó rất thoải mái, nhưng từ khi đến đây ở chung với Dịch ma đầu thì cô luôn phải kín cổng cao tường, mặc cho trời có nóng cũng quần dài áo kín. Cho dù anh ta ngày ngày đều có hoa tươi mới lạ nhưng nam nữ ở chung ai biết được anh ta có ăn quàng hay không chứ. Đến tận lúc ngủ khoá cửa phòng cô mới dám bỏ áo lót ra. Hôm nay thì tốt rồi, cả ngày khỏi cần mặc áo lót, khỏe chết đi được.
Chỉ là Thư Mạch Lạc không ngờ Dịch tổng của chúng ta bởi vì thức ăn không ngon miệng mà không quản đường xá xa xôi chạy về nhà ăn cơm. Trời xui đất khiến thế nào mà Thư-vừa-nấu-ăn-Lạc-vừa-hát-rất-vui-vẻ-Mạch, không hề phát hiện ra Dịch Thiên Trầm vào nhà, như thường lệ anh điều biết cô năm giờ sẽ nấu ăn, cho nên như thường lệ anh tranh thủ về, anh cũng dự phòng nếu cô ra ngoài ăn cũng không sao, đợi một chút cũng được. Chỉ là trước mắt anh có một cô nàng vừa hát vừa lắc lư theo điệu nhạc, đây là điều trước giờ mà anh chưa từng thấy. Anh cũng chưa từng thấy Văn Mạch Lạc ở nhà sẽ mặc quần short, áo dây thế này. Tóc cô búi cao để lộ cái cổ thon dài trắng noãn, đôi môi nhỏ nhắn hơi nhô ra thổi thổi canh trong giá rồi nếm thử. Lửa nóng trong người Dịch Thiên Trầm đang bộc phát, con mẹ nó từ lúc tay anh bị thương, Dịch Thiên Trầm chưa từng ăn thịt, hôm nay Văn Mạch Lạc lại ở trước mặt anh bày ra bộ dáng này, chết tiệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.