- Em nói xem, nhìn em có giống miếng nào chăm sóc người bệnh không?
Dịch Thiên Trầm thoáng nhìn qua đống quả quýt trên bàn rồi nhìn lại cái vẻ mặt không biết gì của cô, cái người mới vừa nãy vừa mới khóc với anh mà giờ đang ăn quýt ngon lành.
- Anh muốn ăn hả?
- Thôi bỏ đi.
Dịch Thiên Trầm nhìn lên trần nhà để cố gắng điều chỉnh lại trạng thái.
Thư Mạch Lạc nhìn anh khó hiểu, từ lúc nãy đến giờ hết Tạ Thanh nói chuyện với anh sau đó là đến Triệu Giai Mẫn, cô chỉ cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình xuống, cô rõ ràng rất lịch sự không chen vào sự trò chuyện của người khác mà, cô biết chuyện vậy còn gì. Thật là một con người khó chịu, thích bắt bẻ.
- Văn Mạch Lạc, em có cảm thấy rất trùng hợp không?
- Hử, trùng hợp cái gì?
- Cánh tay này của tôi đã cứu em hai lần đấy. Lần đầu là ở khách sạn khi em cố gắng muốn chết, còn lần này là tôi cam tâm tình nguyện đỡ thay em.
Thư Mạch Lạc ngừng động tác, trầm mặc không nói. Cô đương nhiên biết anh ám chỉ cái gì, nhưng mà cô quả thực vẫn không có can đảm, cô sở hữu ký ức của nguyên chủ, còn là đọc giả đọc hết toàn bộ câu chuyện, kết cục và cả cảm nhận về cái chết của nữ phụ vẫn còn như in trong tâm trí cô, cô phải làm sao đây? Chắc chắn mọi người nghĩ cô ngu, nghĩ cô suy nghĩ nhiều, yêu thì yêu thôi sợ cái gì, nhưng mà vốn dĩ sợ chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-nu-phu-van-chanh-chua-hai-nguoi-hai-minh/1590211/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.