Vương Lưu thị nhìnVương Đại Sơn và Lý Đại Thạch từng chuyến từng chuyến chuyển than củivào trong phòng, cao hứng nói: “Tốt quá, mùa đông này dù có lạnh chúngta cũng không sợ lạnh nữa rồi, ha ha.”
“Đúng vậy nương, ngàikhông cần luyến tiếc dùng than, than dùng hết rồi thì hai người kêuchúng ta đưa đến cho, dù sao bây giờ Đại Thạch biết đốt than, chúng takhông cần lo không có than sưởi ấm.”
“Tốt tốt, nương đã biết, xem ra trước đây ta và cha ngươi không nhìn lầm, Đại Thạch thật sự rất tốt.”
“Nương, hiện giờ trời lạnh rồi, chút nữa Đại Thạch và cha chuyển than xongchúng ta sẽ về ngay, bằng không đợi tối mới về trời lạnh hơn. Mấy ngàynay buổi tối ta và Đại Thạch đã bắt đầu đốt than sưởi ấm rồi.”
“Ừ được, các ngươi ở trên núi nên lạnh hơn chút, hiện giờ bắt đầu đốt than củi cũng là bình thường, đừng để lạnh thành bệnh.”
“Nương, các ngài cũng bắt đầu đốt than củi sưởi ấm đi, Đại Thạch nói mấy ngày nữa tuyết sẽ bắt đầu rơi.”
“Ừ, ta đã biết. À, Tiểu Lâm ta và cha ngươi tính ngày mai giết heo, ngươi và Đại Thạch ngày mai nhớ đến đấy.”
“Dạ, vậy ngày mai con gọi Đại Thạch đến giết heo, ngày kia nhà chúng ta cũng giết heo, đến hôm đó ngài và cha dẫn theo Tiểu Bình, Tiểu Sơn đến nhé.”
“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đến.”
Trên đường trở về ngồi trên xe bò Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “ĐạiThạch, ngày mai nương và cha sẽ giết heo bảo hai chúng ta đến.”
“Ừ ta biết rồi, lúc chuyển than củi cha đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-nong-phu/726176/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.