Chương trước
Chương sau
Thời gian hai ngày ngắn ngủn, Tô La đại khái đã thông thuộc tất cả người làm và bố cục nhà cửa Thôi gia. Cái sân kia người nào ở, mấy người hầu phụ trách chuyện gì, cơ bản đều đã nhớ được bảy tám phần. Thôi gia không có trưởng bối, thân là thê tử của Thôi Vô Nhàn đại đương gia Thôi phủ, đồng thời cũng là đại biểu một thân phận khác —— chủ mẫu Thôi gia.



Đối với hai loại thân phận này, Tô La lại cảm thấy với trước kia cũng không khác nhau quá lớn. Kiếp trước từng đề cập qua chuyện hôn nhân đại sự, kiếp này lại còn hoàn thành chuyện lớn này, lúc này chân chính trở thành thê tử người khác, dùng một chút thời gian đã thích ứng với thân phận này. Nếu muốn nói có chuyện gì không quen, có lẽ chính là bên cạnh bỗng nhiên có nhiều thêm người thân chưa từng gặp mặt.

“A La, nàng chuẩn bị xong chưa? Muốn kịp giờ, chúng ta phải xuất phát luôn!” Thôi Vô Nhàn vừa mới vào phòng rất nhanh đã chú ý đến đầu óc Tô La không tập trung, hắn có chút không hiểu nhìn xung quanh phòng một vòng, sau đó lại đem tất cả lực chú ý tới trên người nử tử không biết hồn đang bay nơi nào kia.

“A? À, đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ có thể trở về rồi.” Tô La nghe thấy giọng nói trầm thấp, phục hồi tinh thần lại mới nghĩ đến hôm nay là ngày nàng lại mặt, ý thức đến vừa nãy thế mà lại nghĩ đến mất hồ, hết sức chán nản thì thầm một câu.

“Có phải nàng rất lo lắng hay không?” Nhớ lại sáng nay lúc Tô La tỉnh lại rất vui mừng, lại nhìn Tô La bây giờ thần sắc hoảng hoảng hốt hốt, trong lòng Thôi Vô Nhàn nghĩ hẳn là cô dâu về nhà lại mặt nên băn khoăn bất an.

Tô La chớp chớp đôi lông mi tinh tế trên mắt phượng xinh đẹp, chợt khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không lo lắng, ta vừa nãy chỉ là nghĩ đến chuyện khác, vậy mà hẳn là nghĩ một chút liền nghĩ sang chuyện khác đi. Cũng không phải chuyện gì lớn, chúng ta đi thôi!”

Thôi Vô Nhàn lặng lẽ nhìn nữ tử hình như cũng chưa xảy ra chuyện gì, lập tức duỗi hai tay ôm thân thể mềm mại ấm áp vào trong ngực, chóp mũi thấy mùi hương nhà nhạt quen thuộc, trong lòng dần dần dâng lên một dòng nước ấm, cổ họng hơi khàn ôn nhu nói nhỏ: “Nàng muốn đi xưởng nhỏ xem một chút, ta sẽ không ngăn nàng, ta chỉ hi vọng nàng luôn vui vẻ giống như trước kia .”

Tô La hơi hơi ngẩn ra, khuôn mặt trắng nõn mềm mịn bỗng nhiên bị hơi thở nam nhân nồng nặc thổi vào, đỏ ửng đến mức như bôi một lớp phấn hồng. Hai cánh tay hết sức nhỏ nhắn mềm mại ôm vòng qua cái eo rắn chắc tinh tráng, dường như muốn từ trên người đối phương hấp thụ lực lượng thâm hậu nào đó, ôm gắt gao không buông tay.

Hai người chặt chẽ dựa vào nhau cùng một chỗ như vậy, cộng thêm lại là vợ chồng tân hôn, Thôi Vô Nhàn nhất thời cảm thấy trong người có một cỗ nhiệt huyết không thể đè nén bắt đầu sôi trào, dục vọng cuộn trào mãnh liệt tới thẳng bụng dưới, kêu gào phóng thích. Hắn hít một hơi thật sâu, không những không thể bình ổn dục vọng dưới bụng, ngược lại càng hít vào thêm hương thơm dụ hoặc lòng người, dục vọng không được giải tỏa càng trở nên nồng hậu.

Cả người Tô La đều dựa trên người Thôi Vô Nhàn rất nhanh đã phát hiện ra biến hóa của Thôi Vô Nhàn, ngửi hương thơm khiến người ta cảm thấy ấm áp an toàn, không khỏi hốt hoảng nghĩ đến cái chuyện mà hai người làm lúc ban đêm. Đợi nàng hậu tri hậu giác ý thức ra nàng đang nghĩ chuyện gì, nhất thời sắc mặt nàng đỏ bừng, hận không thể đem mình chôn xuống dưới đất, lập tức chân tay luống cuống giãy dụa muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp.

Nhưng mà, nàng giãy dụa đối với Thôi Vô Nhàn mà nói chính là sức lực nhỏ bé, thật sự không có bất kỳ tác dụng nào. Giãy dụa không thành trái lại bị ôm càng thêm chặt hơn,dường như cách mấy lớp xiêm y nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nhau. Nghe được tiếng tim đập thùng thùng của nam nử nào đó, tim của nàng đập bất tri bất giác càng thêm mạnh hơn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tô La không ngừng nhắc nhở phải cố gắng giữ tỉnh táo, chiếc cằm nhỏ lại bị ngón tay thon dài nâng lên, đôi mắt ngượng ngùng trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy ôn nhu. Nàng còn chưa kịp phản ứng, môi mọng non mềm đã truyền tới xúc cảm ấm áp, người này bá đạo hôn lên môi mọng, thuận thế cạy mở hàm răng đang ngậm chặt, trực tiếp chui vào khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy cái lưỡi hồng phấn non mềm tùy ý dây dưa.

Không biết trải qua bao lâu như vậy, hai người vẫn như cũ hôn đến khó có thể tách ra. Thẳng đến khi Tô La khổ sở chống đỡ thân thể tựa vào lồng ngực bao la hùng vĩ, thời gian hôn hít rất lâu rốt cục ngừng lại. Lúc chân chính ngừng lại, Thôi Vô Nhàn lưu luyến không rời liếm liếm đôi môi mọng bị hắn hôn đến sưng đỏ.

“Đi thôi, không trở về sớm nhạc mẫu sẽ lo lắng.” Thôi Vô Nhàn vừa mới nói xong đã nhận được một cái liếc mắt có vẻ lành lạnh của nương tử yêu quý, kì thật ánh mắt đó không có nửa điểm uy hiếp, tâm tình thật khoái trá nâng khóe môi.

Chờ khi hai người chậm rãi đi đến ngưỡng cửa, Vĩnh Phúc đợi bên cạnh xe ngựa rốt cục có loại cảm giác như ở trong sương mù. Hắn cũng không biết hắn đã ở ngưỡng cửa chờ bao lâu, thật là trước giờ đại đương gia chưa từng chậm chạp như vậy. Đúng là nam tử thành thân sẽ không giống như trước, ngay cả đại đương gia trầm ổn như vậy cũng bị hãm vào trong.

“Đại đương gia, phu nhân.” Vĩnh Phúc vô cùng lễ phép chào hai vị chủ tử, rồi lập tức đứng ở một bên cung kính đợi hai vị chủ tử lên xe ngựa, trong lòng âm thầm nghĩ từ khi tự học cưỡi ngựa tới nay, hắn đã rất lâu chưa điều khiển xe ngựa, không biết đợi lát nữa có thể bị mất mặt hay không.

Còn Thôi Vô Nhàn thì trăm năm khó gặp theo Tô La cùng ngồi vào trong khoang xe, nếu như chỉ là một mình hắn ra ngoài, khẳng định hắn sẽ không ngồi xe ngựa. Nhưng giờ phút này tình hình đã khác, hắn bồi thê tử tân hôn về nhà mẹ đẻ, không thể theo thói quen cưỡi ngựa trở về, để người khác thấy thì thật không ổn.

Vốn hai nha hoàn vừa mới phân đến bên Tô La hầu hạ cũng muốn cùng về theo, tuy nhiên Tô La thực sự không thích có người theo trở về, cuối cùng để các nàng ấy ở lại trong phủ. Thôi Vô Nhàn tất nhiên sẽ không phản đối quyết định của Tô La, đã là vợ chồng gần gũi hiểu nhau, vậy phải đối đãi với nhau thẳng thắn thành khẩn, không có một chút tranh chấp nhỏ nào.

Lần đầu ngồi xe ngựa, trong lòng Tô La thực sự có một chút hưng phấn. Xe ngựa chính là phương tiện giao thông thiết yếu ở cổ đại, lúc này có thể tự mình thể nghiệm một phen, trong lòng quả thật khó có thể khống chế được kích động. Ngày thành thân tuy rằng cũng chưa từng ngồi kiệu hoa, nhưng khi đó cũng không thể xốc mành cửa sổ nhỏ lên để nhìn phong cảnh bên ngoài, bây giờ nhân cơ hội có thể xem kỹ một lần.

Nhưng mà, xe ngựa tuy vừa mới đến giữa đường từ trấn Vân Lâm đến Tô gia thôn, Tô La đang hưng trí ngẩng cao đầu liền bắt đầu cảm thấy lồng ngực đặc biệt khó chịu, bụng dường như có cái gì cuộn trào lên. Tô La từng có kinh nghiệm tương tự rất nhanh đã biết là nàng bị say xe, khác với trước kia là, lần này là say xe ngựa.

“Dừng xe!” Không kịp kể cho Thôi Vô Nhàn chuyện nàng say xe, Tô La chỉ có thể vội vàng hô.

Đường nhỏ vốn cũng không phải bằng phẳng, cộng thêm xe ngựa đi càng lúc càng nhanh, cảm giác không thoải mái càng lúc càng rõ ràng. Tô La cảm thấy nếu mà chậm thêm một chút nữa, nàng rất có thể trực tiếp phun ra ở trong xe. Trong xe còn có trượng phu tân hôn của nàng, nàng chẳng hề muốn để cho hắn thấy một mặt chật vật như thế.

“Vĩnh Phúc, dừng xe!” Thôi Vô Nhàn có năng lực tùy mặt gửi lời vốn là rất mạnh mẽ, ngồi bên cạnh là thê tử hắn, tất nhiên rất nhanh đã phát hiện ra Tô La khác thường. Thấy khuôn mặt lúc trước là hồng hào bỗng nhiên trở nên tái nhợt như thế, trong lòng thật sự là đau không thôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái trán hơi có vẻ lạnh.

Chỉ nghe “Hu” một tiếng, tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại. Mà Tô La không chờ được khi xe ngựa dừng hẳn đã vén màn xe, lập tức muốn trực tiếp nhảy xuống xe ngựa. May là Thôi Vô Nhàn đã sớm phát hiện tình huống rất là nghiêm trọng, khi nàng định nhảy xuống xe ngựa đã ôm nàng vào trong ngực trước, nhảy lên một cái liền an ổn nhảy xuống bên đường nhỏ.

Cùng lúc đó, Tô La rốt cục nhịn không thân thể bắt đầu phun mạnh, cả cái quá trình giống như là dốc hết tâm huyết, đem thức ăn buổi sáng ăn đều phun ra, thẳng đến khi khóe mắt chảy cả nước mắt ra, nàng mới cảm thấy bụng đang cuồn cuộn rốt cục ổn định lại. Trước mắt mơ hồ một mảnh, thấy nàng như vậy chua xót không thôi, trong lòng chậm rãi xông ra một loại tư vị khó chịu.

Từ khi đến nơi nay, nàng gặp phải chuyện này cũng coi là kỳ quái. Mặc kệ là người khác nói nói linh tinh cũng được, hoặc là khi vừa mới bắt đầu bị người ta ghét cũng được, nàng vẫn đều vứt mọi chuyện qua một bên, dáng vẻ luôn là không có chuyện gì, mỗi ngày đều thật yên lặng sống qua ngày.

Có thể nói, trước đây chật vật như thế nào cũng chưa từng chật vật như ngày hôm nay, ngồi xe ngựa cũng có thể khiến nàng say xe. Mấy chuyện trước kia ùn ùn kéo tới trước mắt, yếu ớt chôn sâu dưới đáy lòng bất tri bất giác nổi trên, tựa như đang chờ một cái cơ hội thích hợp nào đó để phát tiết một lần.

Nàng cứ ngơ ngẩn như vậy không biết nhìn đi đâu, thẳng đến khi phát hiện ra có người cầm khăn thêu ôn nhu giúp nàng lau khóe miệng, nàng mới hốt hoảng phục hồi tinh thần lại. Chậm rãi quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú nhu hòa, nhưng thấy đôi mắt đen như mực không có một chút xíu chán ghét và không bình tĩnh nào, chỉ có thương tiếc và tự trách không che dấu được.

Trong nháy mắt đó, nàng hốt hoảng hiểu rõ tình cảm Thôi Vô Nhàn dành cho nàng có lẽ còn nhiều hơn so với nàng tưởng tượng. Hắn là người nội liễm ít lời, nhưng vẫn yên lặng dùng hành động nói ra tình ý của hắn dành cho nàng. Nhớ lại người kia lúc trước, chưa bao giờ từng vì nàng làm được một bước này, mà nam tử trước mắt này thân ở lại vì nàng mà làm được.

“Nếu như ngồi xe ngựa cảm thấy không thoải mái, chúng ta chậm rãi đi bộ trở về đi.” Nói xong, Thôi Vô Nhàn săn sóc đỡ Tô La đứng lên, sau đó tỉ mỉ giúp nàng chỉnh lại xiêm y, đồng thời đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi có chút hỗn độn lại.

Tô La lẳng lặng chăm chú nhìn đôi mắt vẫn luôn đầy nhu tình như nước, khẽ cười gật đầu, chợt đưa tay vén sợi tóc trên trán nam tử sang một biên, nhưng thấy người kia nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, ánh mắt trở nên càng thêm nhu hòa.

Tình không biết mà dâng lên, một hướng mà sâu thẳm. Nàng nghĩ, nàng dĩ nhiên hiểu rõ câu nói chỉ gặp qua một lần liền chôn sâu dưới đáy lòng. Có như nam tử ôn nhuận như ngọc như vậy ở bên cạnh, nàng thực sự cảm thấy rất ấm áp rất hạnh phúc.

Thông báo cho mọi người là hiện tại mình đang ốm + thêm tháng 11 này mình vô cùng bận nên không biết có post được đúng lịch không, tạm thời chưa biết thế nào, mọi thứ sẽ tính toán sau. Nếu quá lâu chưa có chương mới thì mong mọi người thông cảm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.