Chương trước
Chương sau
Lời nói xong, Thôi Vô Nhàn về đến trong nhà liền trực tiếp nhốt mình trong thư phòng, cố gắng dùng sở thích xem sổ sách của hắn để lãng quên. Một nén nhang chậm rãi trôi qua, hắn không xem được nửa con chữ. Hai nén nhang lại chậm rãi trôi qua, vẫn như cũ không xem được nửa con chữ.

Sổ sách trong tay không hấp dẫn được lực chú ý của hắn, hơn nữa còn khiến hắn không khống chế được lại nghĩ đến khúc《 tiêu dao du 》. Hôm kia ở Hồ Hương Lâu ngồi một chút, ngẫu nhiên nghe được một vị trà khách nói Hồ Hương Lâu trước kia xướng khúc văn vẻ hoa mỹ tuy là hoa lệ, nhưng lại nghe không ra được mùi vị, nhưng 《 tiêu dao du 》 lại khiến bọn họ cảm thụ được một loại khích lệ nhân tâm chí khí hào hùng.

Nói đến đây, trong lòng Thôi Vô Nhàn tất nhiên là rất rõ ràng. Lần đầu nghe đuợc thủ khúc này, hắn liền nghe ra trong khúc ca này mỹ diệu hoàn luật. Cho nên sau này muốn tìm đến Tô La, hy vọng có thể cầu được thủ khúc này, lại không nghĩ nàng lại đem khúc này tặng cho hắn.

Ngày có được khúc này, chính là ngày hắn lần đầu cùng Tô La nghiêm túc nói chuyện, cũng là lần đầu hắn nghiêm túc đối mặt với một vị nữ tử. Nàng ngôn hành cử chỉ đoan trang khéo léo, tự nhiên thanh thản, không có chút nào giống như nông gia nữ chỉ ở trong thôn xóm.

Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn trước giờ chưa từng chú ý qua ngôn hành cử chỉ của nữ tử, nhưng lại chú ý nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười, một khắc kia, hắn rất rõ ràng trong lòng như có điểm biến hóa.

Hôm nay ngẫu nhiên đi qua Hồ Hương Lâu, không nghĩ ở tại ngưỡng cửa không xa thấy Tô La đang đứng phát ngốc sững sờ ở dưới ánh mặt trời. Thấy khuôn mặt dưới ánh mặt trời tản ra dung nhan sáng bóng tú lệ, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một loại ý nghĩ chưa bao giờ nghĩ tới.

Hắn hy vọng có thể ở bên cạnh nữ tử nhìn như nhu nhược, kì thực rất kiên cường kia. Hi vọng đôi mắt sáng ngời trong suốt đen nhánh để ý trên người hắn, một loại ý nghĩ từ đáy lòng mạnh mẽ xuất hiện, không muốn sẽ bỏ qua cũng không muốn ra vẻ như cái gì cũng không nghĩ tới.

Hai mắt ngưng thần nghĩ ngợi , ngoài cửa bỗng nhiên có người gõ gõ cửa, vẻ mặt này chợt biến mất, trong mắt ẩn ẩn biểu lộ ra nhu tình nháy mắt không còn chút tung tích, khuôn mặt nhu hòa cũng ở khoảnh khắc này khôi phục lại thần thái lạnh lùng, cả cái quá trình biến đổi sắc mặt như thế còn nhanh hơn cả sét đánh.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp giống như như bình thường quạnh quẽ đạm mạc, nghe không ra có chút biến hóa nào.

Cùng với tiếng “Kẽo kẹt” rất nhỏ, cửa phòng khép kín bị người từ ngoài đẩy ra, đi vào là mọt nam tử trung niên cung kính lễ độ chừng năm mươi tuổi.

Người tới chính là Thôi lão quản gia Lôi phủ, Thôi lão từ thời phụ thân hắn, tức là lão quản gia cho Thôi phủ, đối với Thôi phủ trung thành và tận tâm, nhiều năm trôi qua tận tâm tận lực quản lý phủ rất nhiều chuyện nhỏ chuyện to trong phủ.

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đã trở về .” Thôi lão đứng trước mặt Thôi Vô Nhàn cách xa mấy bước, khóe mắt nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng thanh minh thấu triệt, không thấy có chút vẩn đục lớn tuổi nào.

“À? Chẳng lẽ bọn họ gặp phải chuyện gì?” Nhẹ lời thốt ra, Thôi Vô Nhàn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt cũng chưa từng từ sổ sách trên tay dời đi.

“Nhị thiếu gia vừa mới sai người đi tìm đại phu, nói là nhị thiếu phu nhân có chút không thoải mái.” Thôi lão hoàn thành trách nhiệm trả lời, thân thể thẳng thắn giống như cây tùng.

“Chuyện này ta biết , không có chuyện gì nữa thì đi trước đi!” Thôi Vô Nhàn nhàn nhạt mở miệng, nghe lời nói của Thôi lão cũng hiểu được vì sao nhị đệ không có lập tức tới đây báo cáo cho hắn kết quả hành trình lần này, đoán rằng cả quả tim đều đang để ý chuyện thân mình của đệ muội.

Thê tử sao? Hắn cũng đã đến tuổi đón dâu, không biết người nữ tử kia có nguyện ý gả cho hắn hay không.

Vốn tưởng rằng nhị đệ tìm đại phu xong không lâu liền tới đây, nhưng chờ mòn chờ mỏi cũng không đợi được người tới, cộng thêm trong lòng lúc này suy nghĩ đều là khuôn mặt cũng không tính là chim sa cá lặn, mà là khuôn mặt tú lệ càng nhìn càng không dời mắt được, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Thôi phủ không phải là rất rộng lớn, chỉ là đi một đoạn thời gian ngắn, Thôi Vô Nhàn liền đến nhà chính, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng đại phu. Ngay sau đó liền nhìn thấy tiểu muội duy nhất trong nhà Thôi Tố Nhu chậm rãi đi tới đối diện, khuôn mặt thanh lệ biểu lộ ra vui mừng không thể khống chế.

Khó khi thấy được tiểu muội luôn luôn dịu dàng lộ ra khuôn mặt không chút che lấp vui sướng như vậy, Thôi Vô Nhàn đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại, trong lòng âm thầm nghĩ : chẳng lẽ là hôm nay ra cửa con bé gặp được nam tử mà mình thích?

Chuyện tình yêu này, hắn tuy không hiểu bằng nhị đệ nhiều lắm, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Tiểu muội trước kia dường như đều là không ra cổng trước, không bước cổng trong, ngày gần đây cũng thường xuyên ra khỏi nhà, lúc trở về trên mặt lại mang theo chút ngượng ngùng, khiến người ta cảm thấy có chút quái dị. Hôm qua ngẫu nhiên đi qua đình nghỉ mát ở hậu viện, nghe được tiểu muội bên cạnh nha hoàn đang nói cái công tử gì đó, hắn mới xác định nàng ngày gần đây ra ngoài có phải là vì gặp vị nam tử đó.

Trong nhà chỉ còn lại 3 huynh muội bọn họ, hắn không biết phải làm sao để hỏi tiểu muội chuyện này, liền muốn đợi nhị đệ và đệ muội trở về, lại nhờ đệ muội tìm tới tiểu muội tâm sự, chẳng lẽ đệ muội vừa về đến liền phát hiện đuợc tâm sự của tiểu muội, mới vừa chính là các nàng đi khuê phòng tâm sự? Nhưng đệ muội không phải là đang không thoải mái sao?

“Đại ca, vừa rồi đại phu tới đây bắt mạch cho nhị tẩu, đại phu nói nhị tẩu có hỉ, muội sắp được làm tiểu cô cô .” Thôi Tố Nhu trên mặt mang theo vui mừng khó mà hình dung, nghĩ tới không bao lâu nữa trong nhà sẽ có nhiều bé con mập mạp, trong lòng càng vui không kềm được.

Cao hứng một trận, vui sướng trên mặt Thôi Tố Nhu lại chậm rãi biến mất trên khuôn mặt thanh tú, ngược lại đuôi lông mày có chút bất an hơi nhíu nhìn Thôi Vô Nhàn. Nàng vẫn biết, nhà bọn họ có khả năng như hiện tại, đều là bởi vì đại ca những năm gần đây kiên trì không ngừng cố gắng.

Dù lúc đó nàng rất bé, nhưng nàng lại không quên được sau khi cha mẹ qua đời, Tiểu Tửu lâu của nhà kinh doanh đột nhiên không có đương gia. Tửu lâu hỏa kế và người hầu trong nhà đều lo lắng năm ấy đại ca mới mười tám không có cách nào quản lý Tiểu Tửu lâu, cuối cùng gia nô bọn họ bảo không được, thế là đi thì đi, tản đi hết, cuối cùng chỉ có một nhà lão quản gia trung thành và tận tâm ở lại.

Cha mẹ khi còn tại thế, Tiểu Tửu lâu kỳ thật đã không có mấy người khách, đại ca lại vẫn không buông tha Tiểu Tửu lâu. Khi đại ca đang nỗ lực đem Tiểu Tửu lâu trở nên lớn mạnh, Lưu gia cùng đại ca có đính hôn ước đột nhiên từ hôn. Đại ca tự mình đi Lưu gia hỏi rõ chuyện này, không nghĩ đến lại là lý do môn bất đăng hộ bất đối.

Không biết có phải vì lý do bị từ hôn hay không, đại ca quá tuổi thành hôn, cũng chưa từng có bà mối tới cửa làm mối. Thẳng đến khi Tiểu Tửu lâu dựa vào nỗ lực của đại ca chậm rãi lớn mạnh, biến thành Thiên Duyệt tửu lâu bây giờ. Trong nhà liền thỉnh thoảng có bà mối xuất hiện, nhưng đại ca đều là trực tiếp sai người đem bà mối tống ra cửa.

Nàng nghĩ, đại ca làm ra chuyện như vậy, có lẽ cùng vị đã gả cho người khác, Lưu gia tiểu thư có liên quan. Nếu không phải nhà bọn họ đột nhiên từ hôn, đại ca hiện tại cũng đã là cha của mấy đứa bé rồi. Chính là bây giờ, nhị ca đã thành thân, đã làm phụ thân, đại ca lại vẫn lẻ loi một mình.

“Nhị đệ cũng đã được làm cha? Xem tới ta thật sự phải có hành động mới được.” Nàng bây giờ chắc chưa hứa hôn đi, nàng là nữ tử cần cù giỏi giang như thế, thực sự phải có khi sớm định hôn ước, tránh bị nam tử khác đi trước một bước.

Thôi Tố Nhu lúc này chính vì cho tới bây giờ đại ca còn chưa đón dâu cảm thấy lo lắng, không nghĩ đến lại bỗng nhiên nghe thấy một câu ý vị thâm trường như vậy. Đợi nàng nghĩ rõ ràng hàm ý trong câu nói kia, đại ca nhà nàng đã đi về trước cửa viện, để cho nàng một đạo thân ảnh cao ngất.

Nàng đã không còn là một bé gái vô tri, câu nói kia của đại ca là đại biểu huynh ấy đã có người trong lòng đi? Nhưng đối phương tới cùng là ai nhỉ? Sao nàng một chút cũng không biết nhỉ?

Đêm đến, trăng sáng sao thưa. Gió đêm từ từ thổi qua chạc cây ngoài viện, mang theo một trận âm thanh vang lên. Trăng sáng treo cao tản mát ra ánh sáng thanh lãnh, đem chiếu lên vùng đất sáng trưng, như bọc một tầng ngân quang vậy.

Phòng ốc sơ sài điểm một cái đèn dầu, theo gió đêm chậm rãi thổi vào, cái đèn dầu thỉnh thoảng lung lay, phảng phất tùy lúc đều có thể bị dập tắt. Tô La lúc này ngồi ở trên ngưỡng cửa phòng, nếu là dựa theo thời gian tính, bây giờ mới gần tám giờ, nàng không có một chút buồn ngủ.

Nghĩ rất nhiều chuyện, cơ hồ muốn đem chuyện nghiêm túc suy nghĩ ba bốn lần, giờ này khắc này, lại không biết phải nghĩ chút gì. Cuộc sống ban đêm ở cổ đại thực sự hết sức đơn điệu, tối đen cũng không có đèn điện, ăn qua cơm chiều cũng chỉ có thể trở về giường nằm nghỉ ngơi.

“Sao còn ở nơi này ngồi không đi nghỉ ngơi?” Tô mẫu ở trong phòng đợi một hồi, phát hiện trong nhà còn có ánh đèn, phủ thêm áo ngoài vừa mới cởi xuống, thế nhưng liền nhìn thấy Tô La ngồi ở trên bậc cửa. Nếu như không phải trong lòng sớm có chuẩn bị, nếu không thực sự sẽ bị bóng đen ngồi ở trên bậc cửa dọa đến.

Tô La bây giờ dựa vào một bên ngưỡng cửa, bên cạnh còn có đèn dầu, Tô mẫu liền trực tiếp ngồi bên cạnh Tô La, bồi nữ nhi nhà mình ngắm trăng. Nói thật , bà từ trước đến nay chưa từng cùng nữ nhi nhà mình ngồi ngắn trăng sáng như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác trước giờ chưa từng có.

“Vừa mới ăn no không lâu, ngủ không được .” Chân tướng của chuyện tuy không phải như thế, nhưng mà đến thời cổ đại này, lý do như vậy quả thật là thời gian quá sớm, ngủ không đuợc lý do cũng rất nhiều.

Tô mẫu quay đầu nhìn Tô La đầu tựa vào cửa, ánh trăng sáng ngời chiếu sáng lên khuôn mặt xinh đẹp, lại có thêm thanh lệ thoát tục tư sắc thanh tú. Trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, nữ nhi nhà bà là thật sự đã lớn, trước kia có chút non nớt giờ chậm rãi biến mất, hiện tại trở nên càng thêm ôn hòa nhu mỹ, lại không biết nam tử trong lòng nàng ưa thích phải chăng cũng thích nàng.

“Nương, con gần đây đều không ở trong thôn đi lại, như vậy nương cùng con nói mấy chuyện phát sinh ở trong thôn đi.” Nghe nói thôn xóm gần đây có không ít chuyện vui, dù sao đều là một thôn, nàng vẫn hy vọng có thể biết một chút chuyện trong thôn.

Tô mẫu nghĩ Tô La gần đây nếu không phải ở trên trấn, thì chính là ở trong nhà cắt cắt, liền nói chuyện phiếm mấy chuyện trong thôn. Đắm chìm trong ánh trăng sáng ngời, Tô La kìm lòng không đậu liền nghĩ đến trong giấc mộng kia có hình ảnh đôi vợ chồng ôm hai đứa bé chơi diều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.