Chương trước
Chương sau
Chương 54:

Tỏ tình.

"Tiểu Bạch~ Tiểu Bạch~~"-Thân ảnh màu trắng nhanh như tên bắn lao ra, nhào đến ôm cổ hắn.-"Ngươi vừa hôn ta có phải không? Có phải không?"

Hắn mặc kệ nàng như bạch tuột tinh tám tua bám ngươi, chỉ lãnh đạm đưa mắt nhìn qua rồi tiếp tục bước đi. [Cứ tưởng tượng cái cảnh khỉ ôm cây thế nào thì hình tượng hiện tại của hai người họ y hệt như thế ấy ۶⁼³₌₃(づ-̩̩̩-̩̩̩_-̩̩̩-̩̩̩)づ]

"Nè~ Nói đi nói đi a~~"-Nàng bắt đầu túm lấy hắn lắc.-"Ngươi đã mặt than rồi bây giờ còn bị câm nữa hả? Ta đeo theo ngươi lâu như vậy, từ hồi ngươi còn chưa biết mặc quần đến nay thế mà ngươi nói chuyện với ta cũng lười, bảo cười cũng không chịu, hiện tại hôn ta rồi phủi mông bỏ đi hả? Hả? HẢ HẢ HẢ? Cuộc đời ta khốn nạn quá mà, mỹ nam trên đời nhiều như cúc dại mà ta lại đi động tâm với ngươi, cả bề ngoài cùng trái tim còn lạnh hơn ta nữa a! Ngươi quá đáng cũng phải có mức độ chứ, ngươi lúc nào cũng vậy... dường như không hề để ý đến sự tồn tại của ta. Ta thích ngươi! Ta thích ngươi, rất thích. Mà ngươi... cho dù là một chút đáp lại cũng không có, thậm chí.... Thậm chí đôi khi ta cảm thấy... ngươi dường như... ghét ta... [Một màn tỏ tềnh rất ư là.... *ba trấm]"-Tiếng nói của nàng dăn nhỏ lại rồi biên thành ấm ức, thậm chí có chút gãy vụn tựa như sắp khóc đến nơi. Đôi tay gắt gao túm lấy hắn cũng buông lỏng, cái đầu nhỏ cúi thấp vùi vào hõm vai trước mặt.

"Đi xuống."-Hắn im lặng một lúc mới mở miệng, thanh âm lành lạnh không mang chút cảm xúc gì.

"Không xuống!"

"Đi xuống ngay."

"Không xuống, có chết cũng không xuống!"

"Rốt cuộc ngươi có xuống hay không?"

"Ngươi... lườm ta làm gì chứ? Xuống thì xuống."-Nàng bĩu môi buông hắn ra đi xuống, cúi gằm mặt nhìn mũi chân.

"Ngẩng đầu lên."-Hắn ra lệnh.

Nàng chậm rì rì nghe theo ngẩng đầu lên.-"Ngươi rốt cuộc muốn thế.... Ưm..."

"Ngươi bám theo ta lâu như vậy còn chưa hiểu con người ta sao? Nếu ta ghét ai thì người đó đã sớm gặp Diêm Vương uống trà thì cũng bị chém mấy nhát rồi còn có khả năng ngày nào cũng trèo lên đầu ta ngồi, khi lên cơn thì lôi ta ra chửi như tát nước vào mặt? Hửm?"-Hắn buông môi nàng ra, mắt phượng híp lại lóe lên tia nguy hiểm.-"Đồ ngốc!"

"Vậy có nghĩa là ngươi cũng thích ta?"

"......."

"Ngươi vừa rồi là tỏ tình cod phải không?"

"......."

"Ngươi cuối cùng cũng chịu thích ta rồi!"

"......."

"Tiểu Bạch a~~~ Ta thích ngươi nhất!"

"........"

Hai bóng người hòa tan vào màn tuyết trắng xóa, để lại một mình Lam Tuyết trơ trọi đứng đó, nước mắt đã ngừng nhưng hàng mi còn vươn nước, khóe mắt vẫn đỏ hoe.

Đó là kí ức của nàng, một kí ức đẹp nhất. Nhưng mà.... nó chỉ là một mảnh nhỏ, nó không đầy đủ.

Rất nhiều kí ức khác bị cướp đi đang chờ nàng lấy lại, nàng phải lấy lại bằng mọi giá.

Vì nó chính là báu vật của nàng.

Vì nó chứa đựng những gì thuộc về nàng và Bạch Dạ.

-------------------------------------

"Ai nha! Diêm Vương gia sao lại hốt hoảng thế này? Biểu tình cứ như gặp phải quỷ ấy, cả Tử Mộc lão nhân cũng vậy. Thực sự là gặp phải quỷ sao?"-Bạch Dạ nheo mắt, vẻ mặt bởn cợt nửa sống nửa chết đó làm người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

"Hồ.... Hồ Vương đại nhân...."-Thiên a, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi, sao mà linh quá vậy nè. Diêm Vương trong lòng gào khóc không thôi, trở về phải mần heo cúng xui giải nạn a.

"Khách khí khách khí a! Bạch Dạ chỉ là một k yêu tinh sao có thể để Diêm Vương gia gọi 'đại nhân' chứ?"-Hắn xua tay, cắng cười lại càng vui vẻ.-"Chi bằng thế này, Diêm Vương gia cứ gọi ta là.... Trường Oán...."

Lời vừa thốt ra đã làm Diêm Vương chao đảo lùi về phía sau, ngay cả Tử Mộc lão nhân cũng không nhịn được mà rung rinh như sắp đỗ. Sắc mặt của cả hai so với đang hấp hối còn khó coi hơn.

"A.... Hồ Vương đại nhân.... ngài... có phải ngài đang đùa không? Trường Oán là ai?"-Diêm Vương cố lấp liếm, chỉ cầu mong mình nhiều tuổi nên nghe lầm.

"Diêm Vương gia thật sự không biết à? Hay là biết nhưng giả vờ không biết?"-Bạch Dạ khoanh tay trước ngực, vân đam phong khinh hỏi.-"Tử Mộc lão nhân, nói thử xem Trường Oán là ai cho Diêm Vương gia a!"

Tử Mộc lão nhân bị kêu tên, tim gan phèo phổi gì cũng như bị ép nát hết rồi, chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức cho khỏe.-"N...Này..... Này... Hồ Vương đại nhân, ngài đừng làm khó lão mà!"

"Ta làm khó ngươi khi nào, lần trước ta lấy một giọt máu trao đổi với ngươi. Kết quả.... ngươi lại cho ta một câu trả lời giả dối, một giọt máu tuy không nhiều những mà giá trị của nó không hề nhỏ nha!"-Hắn bâng quơ nói, phượng mâu câu hồn lạnh lẽo nhìn Tử Mộc lão nhân.-"Ngươi nói thử xem là ai làm khó ai a?"

Tử Mộc lão nhân cứng họng không biết nói gì, chột dạ nhìn Diêm Vương rồi nhìn sang Bạch Dạ, thở dài một hơi.-"Ngài sao cứ một mực chấp nhất như vậy?"

"Ha~"-Hắn cúi đầu cười lạnh một tiếng, chỉ trong nháy mắt sau đó cả Dị Nhai Chi Cảnh to lớn đều tràn ngập hàn khí, thậm chí trên hoa lá còn kết một tầng băng mỏng.-"Ta mặc kệ các ngươi cho đó là cố chấp hay cái gì, ta đến đi chỉ muốn biết kí ức bị lấy đi của nàng đang ở đâu? Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là ngươi nói ngay, hai là đợi ta đốt sạch dị nhai chi cảnh, bứng gốc của ngươi xong rồi nói."

"Hồ Vương đại nhân...."-Tử Mộc lão nhân nói cũng không được mà không nói cũng không được, cứ há miệng ô a.

"Diêm Vương gia, ta chỉ muốn lấy những thứ vốn thuộc về nàng. Nhưng nếu các ngươi cứ muốn làm lớn chuyện này lên thì ta không ngại làm theo Tôn Ngộ Không mà đại náo thiên cung đâu, con khỉ đó còn có Như Lai trấn áp. Còn ta từ lâu đã thoát khỏi trói buộc của Thiên Địa, trừ khi ta muốn dừng nếu không các ngươi đừng mong ngăn được ta. Cũng đừng quên, trên đời này không phải chỉ có một vị Thần bị cấm đoán mà có... đến tận hai!"-Hắn chắp tay sau lưng, thông thả nhìn Diêm Vương. Tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo như chuông ngân lại làm người ta có cảm giác từng lời từng chữ nặng tựa Thái Sơn hung hăng nện vào lồng ngực, vô cùng áp lực.-"Mọi chuyện sẽ kết thúc trong êm đẹp hay máu me dầm dề là do quyết định bây giờ của Diêm Vương gia a!"

Diêm Vương xoa xoa thái dương đau nhức, chỉ có thể thở dài.-"Mong Hồ Vương đại nhân sẽ giữ lời! Tiểu vương cáo biệt!"-Chắp tay hành lễ một cái rồi biến mất.

Bạch Dạ cong cong khóe môi, một lần nữa dời tầm mắt về Tử Mộc lão nhân.-"Nói được rồi chứ?"

"Kí ức của Tuyết Mạn Thăn Quân hiện tại đang được phong ấn trong Khóa Hồn Ấn ở Tây Thần điện, kim điện của Thượng Thủy Thần Quân."-Tử Mộc lão nhân lúc này mới thở ra một hơi, trái tim treo cao cứng buông xuống.

"Thật?"-Bạch Dạ nhíu mày, sao lại có liên quan đến Thượng Thủy Thần Quân?

"Ai.... Lần này có cho lão một trăm lá gan lão cũng không dám nói sai nửa chữ a!"

"Ân..."-Bạch Dạ gật đầu, thần sắc có chút đăm chiêu. Miễn cưỡng cảm tạ.-"Đa tạ!"

Nói xong, thân ảnh lóe lên một tầng bạch quang rồi biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.