Ban đêm.
Lâm Triều Anh vừa tắm rửa xong, liền nằm nghiêng ở trên tháp (giường nhỏ) đối diện cửa sổ, tóc dài của nàng hơi ẩm ướt, cứ xõa xuống như vậy,trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vạt áo khẽ buông lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
"Tiểu thư, cùng Thất Công đi Vân Nam, làm người vui sướng như thế sao?"
Lâm Linh bưng một cái khay vào phòng, thấy tiểu thư nhà mình lười biếng nằm ở trên tháp, khóe miệng như có như không hơi nhếch lên, cười giống nhưlà đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất vui vẻ.
Nàng là rất vui sướng, có thể ra ngoài đi dạo là một nguyên nhân, nhưng đấy cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Thấy Lâm Triều Anh không đáp lời, Lâm Linh lại thử thăm dò hỏi: "Tiểu thư cao hứng như thế, chẳng lẽ là bởi vì thư Phùng cô nương gởi?" Phùng cô nương chính là Phùng Hành, Phùng cô nương cùng với tiểu thưnhà nàng mới gặp đã thân, hiện giờ hai người thường xuyên trao đổi thưtừ qua lại.
Lâm Linh bưng chén gì đó đặt lên bàn, sau đó đitới trước tháp của Lâm Triều Anh, cầm lấy một cái khăn, giúp nàng chàlau tóc ẩm.
Nói đến thư Phùng Hành gởi, Lâm Triều Anh lạinhớ tới Hoàng Dược Sư, độ cong khóe miệng càng rõ ràng hơn. Nàng quayđầu, mặt hướng phía ngoài cửa sổ, để cho Lâm Linh xử lý một đầu tóc đen uốn lượn của nàng, nàng nói: "Muội ấy gởi thư trong lòng ta đương nhiên là vui vẻ, tuy nhiên hôm nay ta vui vẻ chủ yếu là bởi vì Siêu Phong."
"Siêu Phong?" Lâm Linh sửng sốt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748144/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.