Ngoài sơn động, tiếng thác nước trút nước xuống ‘ầm ầm’, lúc đầu trong sơn động tối om, giờ được treo vài viên Dạ Minh Châu, khiến sơn động sáng như ban ngày.
Mái tóc dài của Lâm Triều Anh tùy ý buông xuống, mười ngón tay trắng nõn,thon dài gảy dây đàn. Tiếng đàn tùy tâm mà gảy, lên cao xuống thấp tùyý, cùng với tiếng nước từ bên ngoài truyền vào lại càng tăng thêm sứcmạnh. Mười ngón tay nàng lưu loát gảy đàn cổ, sau đó tập trung suy nghĩ, tay phải vừa nhấc, vài tiếng "choang choang" vang lên, sau đó một loạt chén sứ cách nàng không xa vỡ ra, lên tiếng trả lời nàng.
Nàng trợn mắt nhìn, thật sự vỡ?
Mấy ngày nay, trừ bỏ tu luyện nội công tâm pháp trên Cửu Âm Chân Kinh đểtrừ độc, cảm thấy chán đến chết. Chợt nhớ tới ngày trước từng xem quaLục Chỉ Cầm Ma, có thể âm công (công kích bằng âm thanh),lại nghĩ tới tiếng đàn ngày trước của nàng có chứa nội lực, có thểtruyền đi thật xa, nhưng tu vi âm luật của nàng kém hơn Hoàng Dược Sư,không thể giống hắn thổi một khúc Bích Hải Triều Sinh như vậy, dung hợpvõ học cùng âm luật lại vô cùng tốt, vô hình mà đả thương người. Nhưngnàng lại nghĩ, Hoàng Dược Sư vô hình đả thương người, nàng có thể làmtốt thứ hai sau hắn, hữu hình đả thương người. Ngày đó trong biệt viện ở Dương Châu, mỗi lần Hồng Thất Công tới quấy rầy nàng khi nàng đang đánh đàn, nàng cũng dùng dây đàn bắn ra nội lực đi công kích hắn, chẳng qualà vì cự ly gần, cho nên đó chỉ là một trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748139/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.