Nói bậy ở sau lưng người khác lại còn bị người ta bắt được khiến Hồng ThấtCông sửng sốt, quay đầu, cũng không vội vàng giải thích, cao giọng nói: "Ngươi nghe thấy được, vậy ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?" Hoàng Dược Sư vốn có tính tình cổ quái, bây giờ đã là tiểu quái vật, sau này già đi chính là lão quái vật.
Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, cũng lười so đo với Hồng Thất Công, đi vào đình, hai tay ôm quyền, "Vương chân nhân."
Hồng Thất Công nhịn không được trợn trắng mắt, xem đi, thật sự không phải là lỗi của hắn, hắn cảm thấy được Hoàng Dược Sư nhất định có chỗ giống với Lâm Triều Anh. Thanh âm ‘hừ’ lạnh này cùng với thái độ ‘lười phản ứng với ngươi’ không khác nhau là mấy. Nhưng trong lòng Hồng Thất Công, lại không cảm thấyHoàng Dược Sư và Lâm Triều Anh là trời sinh một đôi, ngược lại hắn lạinghi ngờ hai người này có phải là huynh muội thất lạc nhiều năm haykhông.
Vương Trùng Dương đứng lên đón chào, "Hoàng đảo chủ đường xa mà đến, thất kính."
Mấy người ngồi trong chòi nghỉ mát, Hoàng Dược Sư hỏi về phái Cổ Mộ và LâmTriều Anh, Vương Trùng Dương lại chỉ cười khổ, thở dài không nói.
Cuối cùng vẫn là Hồng Thất Công kiềm chế không được, nói: "Vương chân nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng là đươc, ngươi đường đườnglà một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, thở dài thở ngắn như thế làcớ làm sao?"
Vương Trùng Dương nghe Hồng Thất Công nói như vậy, lại là than nhẹ một tiếng, "Không biết nhị vị có hay không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748133/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.