Theo Lâm Triều Anh nghĩ, món đồ Cửu Âm Chân Kinh này nên đốt đi thìtốt hơn, dù sao, những sóng gió này đều là bởi vì nó mà tạo thành.
Vương Trùng Dương nghe Lâm Triều Anh nói xong, vừa lắc đầu vừa nói: "Nếu như bây giờ, dùng lửa thiêu Cửu Âm Chân Kinh mà có thể giải quyếtđược vấn đề, thì cho dù ta có luyến tiếc tuyệt đỉnh võ học này cũng sẽnguyện ý đem nó đốt thành tro bụi. Nhưng hiện giờ người trong giang hồđều biết Cửu Âm Chân Kinh đã xuất hiện, cho dù ta đốt đi, người bênngoài sẽ cho rằng nó đã thực sự bị đốt sao? Ta chỉ sợ nếu đốt Cửu ÂmChân Kinh trước mặt các nhân sĩ võ lâm không những không giải quyếtđược việc gì, ngược lại sẽ khiến cho Toàn Chân giáo ta rước lấy tai họa. Như vậy, cũng là cô phụ một phen tín nhiệm của Vân huynh đệ đối vớita."
Lâm Triều Anh nghe vậy, không nói gì. Nàng tintưởng lời nói của Vương Trùng Dương, nàng cũng tin tưởng đại đa số lòngngười đều là cho rằng chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật.Nàng chớp mi, lập tức mang theo vài phần châm chọc, nói: "Đạo trưởng mang lòng yêu thương thật to lớn, vì sự an bình của võ lâmcùng một người xa lạ họ Vân mà tận tâm tận lực như thế, ta thật đúng làkhông thể so sánh với ngài."
Vương Trùng Dương ngẩn ra, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn về phía Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh đón tầm mắt của hắn, nhướng mày, hỏi: "Ngài nhìn ta như vậy, là muốn nhìn được cái gì sao?"
Vương Trùng Dương có chút vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748131/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.