Nàng đánh không lại, chẳng lẽ nàng còn không biết chạy sao?
Ngày trước khi nàng và Lâm Linh du lịch bên ngoài, hai người làm đầu trộmđuôi cướp đã bồi dưỡng được sự ăn ý, Lâm Triều Anh vừa nghe được tiếngvó ngựa từ phía cửa chính truyền đến, đã biết trước khi đi chắc chắn Lâm Linh vẫn không quên chuẩn bị một con ngựa tốt giúp nàng. Quả nhiên,nàng vừa đến cửa chính, liền thấy con ngựa màu đen do Lâm Linh chuẩn bị, thậm chí, cả lương khô và nước cũng đều chuẩn bị tốt giúp nàng.
Chẳng qua là...... Không thế áp chế được cái vị tanh tưởi ngai ngáitrong họng, nàng nhíu mày lại, thật sự là lật thuyền trong mương*, cưnhiên bị đả thương.
(* rủi ro khó có thể xảy ra, xác suất rất nhỏ).
Bỗng nhiên, phía trước có một người đứng chặn giữa đường. Nàng "Hu" một tiếng, dừng ngựa lại.
"Vị bằng hữu này, vì cái gì đêm khuya chặn đường?" Lâm Triều Anh ngồi thẳng lưng, cao giọng hỏi.
Dưới ánh trăng, người kia đưa lưng về phía nàng, quần áo nhìn không rõ lắm,nhưng là vẫn có thể thấy một đầu tóc lộn xộn, hơn nữa bóng dáng nhìn tựa hồ rất quen thuộc. Nàng càng nhíu mày thật chặt.
Chỉ thấyngười nọ chậm rãi xoay người, mày kiếm mắt sáng, không phải là Hồng Thất Công buổi tối mới rời khỏi nhà nàng thì còn có thể là ai? Hồng ThấtCông nhìn về phía nàng, sắc mặt có chút kinh ngạc, "A Anh? Nàng phải rời nhà sao? Vì sao buổi tối không thấy nàng nói với ta?"
Mới đầu Lâm Triều Anh còn tưởng là ai chặn đường, nhìn thấy là Hồng ThấtCông, thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-lam-trieu-anh/748128/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.