Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Thu Tứ tới báo, nói: đại thiếu gia nhổ sạch kim tinh tuyết lãng, nói muốn ở trên mắt thượng hạng đó trồng hoa sen, còn không được trồng vội. Nói không phải loại tốt liền không ra.
Lâm Nhược Vân:.... Ý tưởng đúng là ý tưởng tốt... Nhưng... ở trên đất trồng mẫu đơn, loại sen này thật là có thể sống không?...
Nghe nói sau này vẫn là Kim Quang Dao ra mặt khuyên can mãi một hồi lâu, Kim Tử Hiên mới chịu đáp ứng, trước đi tìm chút nước bùn tới, lại khởi công...
Tuy rằng quá trình thật sự có chút quanh co.... bất quá con đường truy thê cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo... ít nhất... còn có chút vui mừng đáng giá.... Lâm Tích Vân an ủi chính mình như vậy.
" Phu nhân, đây là gấm vóc Từ thị đưa tới. "
Thu Tứ đi đến, hai cái hạ nhân đi theo ở phía sau mang theo một cái rương gỗ tinh xảo.
Kể từ ngày bắn chi chinh đến nay, trừ bỏ có tán tu lớn lớn nhỏ nhỏ từ bên ngoài tiến đến nhờ cậy Lan Lăng Kim thị, cũng có không ít thế gia sôi nổi tặng lễ vật tốt. Giống như một loại khí kiếm khí tự nhiên đưa đến trước mặt Kim Quang Thiện, nhưng nghĩ loại tơ tầm gấm vóc này thông thường đều trực tiếp đưa tới chỗ Kim phu nhân.
Lâm Nhược Vân đi qua, mở rương gỗ ra, một đoạn tơ lụa như mây cẩm thiên đập vào mắt, Lâm Nhược Vân duỗi tay sờ sờ: Thật là một khối nguyên liệu hảo hiếm có, nếu may thành quần áo, nghĩ đến chắc có công hiệu xuân ấm hạ lạnh.
" Phu nhân, nô tỳ đã xem qua gấm vóc này vừa vặn có thể làm hai bộ quần áo. "
Thu Tứ nhìn ra ý tứ của nàng, vội nói.
Hai bộ? Nghĩ đến lễ vật này của Từ thị hẳn là không có phần của tiểu thiếu gia thất lạc mới được nhận về. Nguyên liệu như vậy, sợ là cũng không nhiều lắm... Bất quá hai bộ, cũng vừa vặn đủ dùng.
" Đem xuống, làm hai bộ hoa phục, Tử Hiên một bộ, A Dao một bộ. "
Bọn hạ nhân sửng sốt: Chẳng lẽ không nên là: đại thiếu gia một bộ, tông chủ một bộ sao?
Lâm Nhược Vân có thể nào nhìn không nhìn ra ý tứ của bọn họ, nghĩ đến có lẽ vải dệt sẽ chia thành hai bộ, cũng là hy vọng Kim Quang Thiện một bộ, Kim Tử Hiên một bộ đi. Hừ, thêm vào chuyện loại quần áo này tự nhiên muốn xuống tay từ hài tử! Trong nhà có hai đứa nhỏ tự nhiên là mỗi người một bộ. Kim Quang Thiện? Hắn cũng xứng dùng nguyên liệu tốt như vậy sao?
" Như thế nào, các ngươi có dị nghị? "
Nàng lạnh lùng mà đảo qua hai cái hạ nhân đang đứng tại chỗ kia, nói.
Thu Tứ tự nhiên nghe ra nàng không vui, vội vẫy tay để hai hạ nhân kia nâng cái rương đi xuống. Chính mình cũng thi lễ, lúc này mới xoay người rời đi....
Mấy ngày sau, Lâm Nhược Vân đi vào phòng khách, trong phòng Kim Tử Hiên cùng Kim Quang Dao đang cùng Kim Quang Thiện nói chuyện với nhau, thấy nàng vào bọn họ liền ngừng lại.
" Mẫu thân "
" Mẫu thân "
" Phu nhân "
Lâm Nhược Vân vẫy vẫy tay, Thu Tứ kéo một cái mâm đi tới, bên trên là hai bộ quần áo bạch đế kim văn chỉnh tề.
" Tử Hiên, tới "
Nàng kêu, Thu Tứ vội mang lên một bộ quần áo cho nàng.
" Nhìn xem có thích hợp hay không. Mặt hàng tơ lụa bên kia, hẳn là đồ tốt... Lần sau gặp A Ly liền mặc cái này đi "
Nàng vừa nói vừa cầm quần áo lên so người Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên với đối với quần áo này rất tò mò, muốn lại đây xem, nhưng vừa nghe câu kế tiếp của nàng, nháy mắt liền đỏ mặt, vẫn đứng cho nàng so.
Kim Quang Dao nhìn Kim phu nhân so kích cỡ quần áo cho Kim Tử Hiên, trên mặt hắn vẫn là nụ cười thường ngày lại lặng lẽ lui về phía sau một bước, đem vị trí trung tâm trong sảnh hoàn toàn để lại cho bọn họ.
So quần áo hảo, thoạt nhìn hẳn là vừa người, Lâm Nhược Vân đưa quần áo cho Kim Tử Hiên.
" Khá tốt, lần sau mặc vào thử xem "
Nói, nàng lấy một kiện quần áo khác.
Kim Quang Thiện tự giác tiến lên. Lâm Nhược Vân quay đầu, đã nhìn thấy Thu Tứ đứng trước Kim Quang Dao.
" A Dao, mau đến xem xem, quần áo này có hợp với ngươi hay không? "
Kim Quang Dao vốn dĩ đã chuẩn bị lời khen Kim Quang Thiện, lại bị hỏi chuyện làm cho có điểm ngốc.
Lâm Nhược Vân thấy hắn không nhúc nhích, trực tiếp đi qua kéo hắn lại, đem quần áo hướng trên người hắn so.
" Tử Hiên còn hảo. Quần áo của ngươi là ta lần đầu tiên ta an bài, mau nhìn xem có hợp người hay không, người may vá ở cửa, ta liền kêu người sửa lại. "
Liễm Phương Tôn luôn luôn nhạy bén linh hoạt giờ phút này có vẻ có chút chân tay luống cuống. Mặt hàng Từ thị đưa tới vải dệt làm thành hai bộ quần áo, hắn biết rõ ràng. Cho nên hắn không nghĩ tới sẽ có phần của mình.
" Không có... Không có, quần áo này tất nhiên là vừa người. "
Kim Quang Dao lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Lâm Nhược Vân gật gật đầu, so một chút liền có chút đúng rồi, mới yên tâm đem quần áo đưa vào trong tay hắn.
" Không vấn đề liền hảo! Vậy các ngươi tiếp tục nghị sự đi, ta đi trước đây. "
Nói xong, mang theo Thu tứ đi ra ngoài, liền không thèm liếc mắt nhìn Kim Quang Thiện một cái.
Cái này, mặt Kim tông chủ banh ra không được.... Hắn không nghĩ tới thế nhưng không có phần của hắn... Nhưng một kiện quần áo thôi mà... Cũng không tới mức đi tranh giành...
" Phụ thân "
Đó chính là tiếng của Kim Tử Hiên.
" Còn tiếp tục không? "
Hắn cầm quần áo thả lên bàn. Kim Quang Dao nghe thấy âm thanh, cũng vội thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa, đem quần áo đặt ở một bên, một bộ muốn tiếp tục hội báo mới vừa rồi còn chưa báo xong.
Kim Quang Thiện nhìn thấy, có tức cũng không có chỗ xả! Thôi...
" Tiếp tục "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.