Trước quảng trường Bách Phượng, dòng người chen chúc xô đẩy thật náo nhiệt. Lâm Nhược Vân ngồi ở vị trí tối cao, trên đài săn hoa lệ, nắm tay Giang Yếm Ly nhìn xung quanh giữa sân.
Hiện tại đúng là thời gian kỵ trận của Cô Tô Lam thị vào sân. Các nữ quyến trẻ tuổi trên đài săn nhìn xem, không chút bủn xỉn vứt đóa hoa của chính mình xuống. Giữa sân, Lam Vong Cơ vươn tay ra vững vàng mà tiếp được một đóa hoa Ngụy Vô Tiện vứt, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.
Hắn hẳn là hy vọng Ngụy Vô Tiện vứt đóa hoa này là vì tình yêu đi. Lâm Nhược Vân nghĩ, ngẩng đầu hướng về Kim Quang Dao đang ở vị trí trung ương: Hoa phục bạch đế mạ vàng mặt hắn càng thêm trắng noãn, giữa mày có chút chu sa hết sức bắt mắt. Vị ở giữa sân: bạch y như tuyết kia, đai buộc trán tung bay, người đối diện xem đài săn gật gật đầu ý bảo người, không phải Lam Hi Thần còn có thể là ai?
Nếu trong tay A Dao lúc này cũng có một đóa hoa, hắn có thể hay không hướng nhị ca hắn đi? Trong đầu Lâm Tích Vân đột nhiên hiện ra cái ý tưởng như vậy, cười cười, ngay sau đó nàng lắc lắc đầu đem ý niệm trong đầu quăng ra ngoài.
Giữa sân, đã đến thời điểm Vân Mộng Giang thị vào sân.
Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đã giục ngựa lên sân, giữa biển trời đầy hoa hướng về đài cao phất phất tay. Lâm Nhược Vân thấy thế, lặng lẽ buông lỏng tay Giang Yếm Ly. Nàng nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-kim-phu-nhan/402893/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.