Oa Khát Đài ném lại một câu không đầu không đuôi như vậy rồi bỏ đi.
Hơn nữa không thể không thừa nhận là, nhìn qua thì hắn không hề có ý đồ muốn tóm ta về, cũng không có ý định muốn bóp chết ta —— đương nhiên này cũng có thể là vì có Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đi theo phía sau không xa.
Vừa nghĩ tới đây, chỗ cánh tay trái lại hơi âm ỉ đau rồi.
Tuy rằng đã là vết thương cũ từ rất nhiều năm về trước rồi, tuy rằng trước mặt Đà Lôi lẫn nhị sư phụ đều vỗ ngực cam đoan chỗ gãy xương đã được tiếp lại rất tốt rồi, tuyệt không có hậu hoạn gì nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy Oa Khát Đài… Vẫn không nhịn được có cảm giác run sợ từ tận đáy lòng…
Khi ấy hắn chẳng qua cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, lại có thể vừa cười sáng lạn như ánh mặt trời, vừa không chút do dự vặn gãy cánh tay ta, cũng thừa cơ vu oan cho Đà Lôi tới sau đó —— lúc ấy thân thể này chỉ có hơn một tuổi, ngoại trừ việc vừa gào khóc tỏ vẻ rất đau vừa liều mạng chui vào lòng Đà Lôi tỏ vẻ không phải do y gây ra, ta cũng không dám nhiều lời hơn dù chỉ một chữ.
Cho tới bây giờ Đà Lôi bọn họ cũng chỉ nghĩ là khi đó do ta không biết gì, đã tự làm gãy tay mình.
Nếu khi nãy ta phát động cơ quan bên hông, có phải… kẻ duy nhất biết sự thật kia cũng sẽ biến mất hay không?
Ta… kỳ thật chính là một kẻ nhát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-hoa-tranh/1583785/quyen-4-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.