Rất nhanh có sự giúp đỡ của mấy tỳ nữ nàng đã nhanh chóng thoát ra bên ngoài, cũng may là nàng đã đi sớm chứ nếu không e rằng muộn chút nữa đã chẳng vào mà cũng chẳng ra được.
Vì để tránh quay trở lại đoạn đường đông phía trước cho nên Phi Loan lựa chọn đi đường vòng để trở về phủ, mặc dù xa hơn một chút nhưng thoáng đãng không nhiều người chen chúc như này.
Xe ngựa đã được điều về cho nên Phi Loan đành phải đi bộ, cũng may nàng ăn mặc đơn giản lại không trang điểm cho nên mới không cảm thấy rườm rà.
Bỗng Phi Loan nghe thấy có tiếng động phía trước giống như là tiếng binh khí va chạm với nhau, nàng tò mò liền đi lên quan sát.
Phía trước là lục người áo đen đang vây quanh ba nam tử đứng ở giữa.
Có vẻ như một người trong đó bị thương nên hai người kia đang cố gắng cầm cự đánh trả.
A Nhược liền quay sang hỏi nàng :
"Tiểu thư chúng ta đi về chứ ?".
Phi Loan lắc đầu nói :
"Đợi chút ta quan sát đã, ba người nam tử kia hình như không phải người Thục quốc, Y phục của bọn họ không giống ".
Nàng quay sang hỏi A Vân :
"Ngươi đi nhiều nơi có biết Y phục đó của nước nào hay không ?"
A Vân quan sát một lúc rồi trả lời :
"Tiểu thư nếu nô tỳ không nhầm thì hình như đó là y phục của Sở quốc ạ !".
Phi Loan lẩm bẩm :
"Sở quốc, nhìn từ xa y phục của bọn họ không tồi e rằng thân phận cũng không thấp, kết giao thêm bạn cũng là điều, cũng may hôm nay chúng ta giả trang nam tử, mà những tên áo đen kia có vẻ như cũng đuối sức rồi, các người đi lên giúp đỡ đi ".
Mấy người A Nhược liền tuân lệnh nàng cùng nhau đi lên, chỉ có A Phi ở lại bảo vệ nàng mà thôi.
Ba nam tử đang trong thế yếu bỗng thấy từ đâu có mấy người lao ra ứng cứu, bọn họ thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng vẫn đề cao cảnh giác.
Có thêm sự giúp sức của ba người mấy người áo đen kia đã thấm mệt làm sao có thể là đối thủ.
Nhìn thấy nam tử áo trắng đã bị trúng độc bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, vì để bảo toàn lực lượng nên bọn chúng đã chọn rút lui.
Phi Loan thấy bọn chúng rời đi lúc này mới đi ra, nhìn cận cảnh nam tử áo trắng nàng có chút giật mình không ngờ hắn lại khôi ngô như vậy, nếu ở hiện đại chắc chắn sẽ là một minh tinh, tuy nhiên so với tháo tử ca ca của nàng còn thua xa.
Hắn nhìn nàng bước tới cũng thầm quan sát nàng, thấy nàng không có địch ý mới từ từ chắp tay nói :
"Cảm ơn cô nương đã cứu giúp, sau này tại hạ có cơ hội sẽ đền đáp sau ".
Vẻ mặt của Phi Loan hóa đá, nàng đã thay đổi nam trang vậy mà nam tử này mới nhìn qua đã phát hiện ra được.
Mấy người A Nhược cùng A Vũ thấy vậy thì bật cười, tiểu thư nhà bọn họ xuất sắc như vậy dù đóng giả như thế nào cũng không giống.
Phi Loan thấy đã bị lộ cùng lười giấu diếm mỉm cười nói :
"Không sao giữa đường thấy sự bất bình rút dao tương trợ mà thôi, ta thấy công tử có vẻ như bị thương rất nặng nên đi tìm đại phu đi thôi, lũ người áo đen kia chắc chắn sẽ không quay trở lại đâu ?.
Nàng nói xong liền quay lưng bước đi không kịp để cho nam nhân kia kịp hỏi danh tính.
Nhìn bóng nàng đi khuất nam nhân áo trắng có chút si mê, nàng tuy mặc nam trang nhưng dung mạo nàng thật quá xuất sắc là một mỹ nhân hiếm có.
Vừa đúng lúc này năm sáu am vệ đi xuống quỳ xuống cung kính nói :
"Hoàng thượng thuộc hạ cứu giá đến muộn xin hoàng thượng tha tội ".
Ánh mắt Nam Cung Dực lạnh lùng nói :
"Lần này ta giả trang vi hành có rất ít người biết đến, người mà đến tận đây hành thích trẫm chỉ có vị đệ đệ yêu quý kia thôi.
Gửi thư về cho thái hậu nói rõ bảo bà ta canh trừng nhi tử ngoan của bà ta, đợi đến khi trẫm trở về thì không đơn giản chỉ là chết thôi đâu ? "
Rồi hắn quay sang hai ám vệ bên cạnh nói :
"Âm thầm theo dõi xem nàng là ai, tiểu thư của nhà nào, nhìn thị nữ đi theo nàng ta không tầm thường đâu, cẩn thận đừng để phát hiện, bọn họ cũng là người được đào tạo và huấn luyện như các ngươi đấy".
Phi Loan không ngờ rằng mình vô tình cứu người lại mang đến một phiền toái lớn như vậy.
Phải nói người của Nam Cung Dực khinh công không tệ, hắn bám theo nàng mà đám người A Nhược không phát hiện được ra.
Tuy nhiên hắn cũng sợ bị pháy hiện cho nên hắn thấy nàng bước vào phủ Thượng Thư thì liền quay đầu trở về phục mệnh.
Lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân của mình để ý đến một nữ nhân khác như vậy.
Chủ nhân hắn là vua một nước thích loại mỹ nhân nào mà không có kia chứ, ở Sở quốc không biết có bao nhiêu thiên kim thế gia muốn gả cho chủ nhân mà chủ nhân còn không hề liếc mắt nhìn, vị cô nương này thật sự là may mắn.
E rằng chuyến này chủ nhân đi lại có thể mang phi tử trở về rồi, nghĩ thế bước chân hắn càng nhanh nhẹn hơn trở về biệt uyển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]