Phi Loan thầm gật đầu, người hiền lành chính trực như vậy, sau này dùng được, nàng mỉm cười nói :
"Ngươi đừng cho đó là nhiều, văn nhân có giá của văn nhân, những bức họa đó của ngươi đáng giá mười lạng bạc, nếu ngươi không đồng ý thì bỏ đi coi như ta chưa nói gì ".
Lưu Khải vội vàng trả lời :
"Nếu cô nương đã nói vậy thì tại hạ xin ghi nhận, cô nương địa chỉ ở đâu xin cho tại hạ được biết ".
A Tuyết nhanh chóng đi lên gho lại địa chỉ cho hắn, Phi Loan mỉm cười nói tiếp :
"Nếu ta đoán không lầm thì ngươi là sĩ tử vào kinh tham dự thi đúng không ?".
Lưu Khải ánh mắt vui vẻ nói :
"Là tại hạ, tại hạ muốn thử sức mình xem sao, nếu có thể làm quan giúp đỡ được bách tính thì thật tốt ".
Phi Loan gật đầu nói :
"Là sĩ tử ta có lời khuyên đừng có cứng nhắc quá, khi vào phòng thi nếu có quy định gì ngoài luồng hãy cứ làm theo, đôi khi nó cũng sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều, sau này ngươi sẽ hiểu, mong người thuận buồm xuôi gió ".
Tính tình Lưu Khải chính trực Phi Loan sợ rằng vì chuyện hắn không có phí ngoài như những sĩ tử khác sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ lâu dài của hắn.
Lưu Khải liền cảm ơn rối rít rồi rời đi, Phi Loan vẫn không yên tâm cho lắm, nàng suy nghĩ một chút rồi nói với A Vũ :
"Từ bây giờ cho đến ngày thi phải người đi theo hắn, nếu hắn có gặp phải khó khăn gì hãy giúp hắn một tay, nếu không thì báo lại cho ta"
A Tuyết vội vàng nói :
"Dạ, thưa tiểu thư "
Phi Loan thấy thời gian cũng không còn sớm nữa liền lấy đồ ăn trở về.
Vừa về đến phủ nàng đã hỏi quản gia :
"Mẫu thân của ta đang ở đâu ".
Quản gia dáng vẻ cung kính nói :
"Thưa nhị tiểu thư phu nhân đang ở tiền viện đối chiếu sổ sách ".
Phi Loan gật đầu rồi hướng tiền viện đi đến, nàng nhìn thấy Thẩm Y Đình đang ngồi cộng cộng đểm đếm.
Nàng nhẹ nhàng đi đến bóp vai bà rồi nói :
"Mẫu thân, người nghỉ ngơi một chút, nữ nhi có mang chút điểm tâm cho người, người ăn đi xem có hợp khẩu vị hay không ?".
Thẩm Y Đình mỉm cười hỏi :
"Nghe hạ nhân nói sáng nay con tiến cung sao ?, có ai làm khó con không ?".
Phi Loan mỉm cười trả lời :
"Người xem nữ nhi không làm khó họ thì thôi chứ ai làm khó được nữ nhi, nữ nhi cũng lâu rồi không thăm hoàng thượng, nhân tiện lâu không vào cung nên đến thăm người luôn ".
Ánh mắt Thẩm Y Đình có chút buồn phiền, từ ngày nhập cung đến giờ Cẩn Diệp không bước chân về phủ lần nào, ngay cả một lời nói cũng không, đồ đạc nàng ta dùng từ trước đến nay cũng không cần đến.
Dù sao cũng mười mấy năm tình mẫu tử, bà thật sự cảm thấy quá đau lòng, tuy nhiên ông trời thật sự thương xót đưa cho bà một nữ nhi hiểu chuyện và tình cảm như thế này.
Bà vuốt tóc nàng rồi nói :
"Con làm thế là rất đúng, dù sao những gì chúng ta đang có được là do hoàng thượng ban tặng.
Mấy ngày gần đây phụ thân con đầu quân dưới trướng của thái tử cũng được người ta trọng dụng hơn trước.
Phụ thân của con vì ta đã làm rất nhiều việc, bị chúng quan liêu tẩy chay coi thường, ông ấy là người tài mà lại bị hủy hoại vì ta, cũng may còn có con."
Phi Loan cảm nhận được tình cảm và sự xúc động của bà liền mỉm cười nói :
"Phụ thân là người giỏi thì dù ở đâu cũng sẽ được trọng dụng thôi, thái tử ca ca là một bậc quân vương, Thượng Thư phủ đầu quân cho huynh ấy thì sau này Thượng Thư phủ sẽ không phải nhìn sắc mặt ai mà sông, người tin nữ nhi đi ".
Hai người đang mải nói chuyện thì tiếng cười vọng vào :
"Ta ở xa đã nghe hai mẫu tử con nói xấu gì ta rồi đó nha ?".
Phi Loan mỉm cười đứng lên vô cùng tự nhiên ôm vào cánh tay Lâm Thượng Thư mỉm cười nói :
"Đâu có, mẫu thân đang khen phụ thân đó, nữ nhi đang tò mò chuyện ngày xưa của hai người đây mà mẫu thân nhất định không nói cho con biết .
Mẫu thân bây giờ xinh đẹp như thế này thì khi chưa cập kê chắc chắn là một mỹ nhân hiếm có nha ".
Thẩm Y Đình xấu hổ cúi đầu nói :
"Con khen ta làm gì chứ, bây giờ đã một đống tuổi rồi còn xinh đẹp nỗi gì ".
Lâm Thiên đi lên trầm ấm nói :
"Loan nhi nói đúng mà, nàng lúc nào trong mắt ta cũng rất xinh đẹp ".
Phi Loan mỉm cười liền xin phép trở về phòng của mình, không quên dặn dò quản gia mang đồ nàng vừa mang về hâm nóng lên cho phụ mẫu dùng.
Lâm Thiên giữ nàng lại dùng bữa nhưng nàng lại vừa ăn ở bên ngoài rồi cho nên liền xin phép rời đi.
Nhìn bóng dáng nữ nhi khuất dạng ánh mắt Lâm phu nhân đầy trìu mền nhưng trong khóe mắt vẫn tràn đầy ưu tư.
Lâm Thiên ôm lấy bà rồi hỏi :
"Có phải nhìn thấy Loan nhi lại nghĩ đến Diệp nhi hay không ?, không phải bây giờ Diệp nhi không phải nữ nhi của ta nhưng thật sự so với cách làm người thì Diệp nhi không bằng một góc Loan nhi.
Chúng ta từ trước đến giờ đối xử với Diệp nhi tốt như thể nào vậy mà con bé đó có thân phận địa vị thì quên mất người nuôi dưỡng nó.
Người như vậy ta nói thẳng nàng đừng buồn nữa không đáng đâu, đừng để Loan nhi biết được, nó là một nữ nhi tốt và tình cảm ta sợ con bé sẽ buồn lòng"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]