Chương trước
Chương sau
Chờ nàng nửa ngày, thế nhưng lại chỉ thấy nàng đâm chiêu suy nghĩ, một hồi lại lại thấy tia không tin thể tin trong đôi con ngươi xinh đẹp.
Sở Vân Hi cười khổ một tiếng, hắn sớm biết nàng đã quên, mà hắn lại là một tên ngốc, suốt mười năm qua không ngày nào không nhớ đến cô bé đáng yêu năm xưa. Nhưng một chút hắn cũng không trách nàng, cũng không vì vậy mà làm ảnh hưởng đến tình yêu hắn dành cho nàng.
Sở Vân Hi thuận tay tháo bỏ khăn che mặt của nàng, khi nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của người ngọc, hô hấp của hắn không tránh khỏi có chút khó khăn. Hắn chuẩn xác áp xuống ngậm lấy hai phiến môi đỏ tươi ướt át của nàng.
Nàng đang mải miết suy nghĩ, lại không ngờ hắn có hành động đột ngột như thế, đầu tiên còn ngây ra như phỗng, nhưng sau đó, khi đã ý thức được, nàng liền giãy giụa muốn thoát khỏi hắn.
Nhưng sức lực nàng không đủ để đối phó, thuận theo mặc nhiên để hắn ôn nhu trằn trọc, nhưng hắn lại như không có kinh nghiệm, nhiều lần sơ suất khiến nàng đau đến nhíu mày.
Thấy nàng đau ứa cả nước mắt, Sở Vân Hi hoảng hốt buông ra, nhìn đến môi của nàng có chút sưng trướng lên, sắc đỏ càng thêm đậm, môi bị rách ra một ít, máu cũng rươm rướm. Nhìn vào không hề phá đi mỹ cảnh, mà ngược lại thêm phần yêu mị, diễm lệ.
Sở Vân Hi vừa mang áy náy vừa mang theo mê muội, tầm mắt vẫn không rời khỏi đôi môi đỏ mọng của người ngọc. Thêm một lần nữa, hắn cúi xuống áp môi lên môi nàng, hắn le lưỡi nhẹ nhàng liếm đi máu trên môi nàng, cũng làm dịu vết thương đang đau rát.
Kì quái là nàng một chút cũng không có chán ghét cái hôn của hắn, là vì sao? Vì hắn thanh tao thánh khiết, hay là vì hắn chính là mối tình đầu của nàng?
Đầu óc nàng rối rắm một trận, không khỏi khổ não thở dài.
Nàng đem tay đặt lên ngực hắn, dùng chút lực đẩy xa khoảng cách của hai người, nàng không thể chịu nổi việc thân thể nóng rực kia cứ thế áp sát không còn kẻ hở vào người mình.
”Thật xin lỗi, xem như ta là người thất tín.” Nàng thở dốc, hít lấy hít để từng ngụm khí, xong xuôi rốt cuộc cũng mở miệng nói cho rõ ràng.
”Tâm ta thật đau.” Hắn không hề che giấu bi thương trong mắt của mình, cũng nói ra tâm tình của mình hiện giờ, đau, thật sự rất đau!
Nàng giật mình, nằm ngoài dự tính của nàng, không nghĩ rằng hắn sẽ trả lời như vậy. Nàng áy náy vạn phần, khẽ rủ mắt xuống, không còn dám đối mặt với hắn.
”Kì thực, ta đã bị mất trí nhớ, trong vô thức đã quên đi lời hứa khi xưa. Ta biết ta thật rất nhẫn tâm.” Tuy nói dối là mình bị mất trí nhớ, nhưng nếu theo một góc cạnh nào đó, lời nàng không tính là nói dối, thực sự nàng là tá thi hoàn hồn, đối với kí ức của Nhan Tích Phàm, nàng chỉ nhấp nhoáng hiểu biết.
Vừa nghe lời nàng nói, Sở Vân Hi có chút ngây ra, đây là cái gọi là duyên số hay sao? Trớ trêu thay!
”Mặc kệ nàng có là nương tử của người khác, ta vẫn yêu nàng, có thể để ta làm tình nhân của nàng thôi có được không?” Sở Vân Hi tha thiết bộc lộ tình cảm, tha thiết van xin, mà cái van xin của hắn nghe qua thật kì quái đến dọa người!
Rốt cuộc có một người có gắng đè nén hô hấp nấp kín trong một góc tối nghiến răng nhìn một màn 'len lút' của nàng mà tức giận, hắn cuối cùng không chịu nổi nữa, lại nghe thấy từ ngữ 'tình nhân' kia, đầu óc lập tức khai thông.
”Ta cũng muốn làm tình nhân của nàng!” Thường Hiên thoát khỏi chỗ ẩn nấp, phi thân bay về phía nàng cùng Sở Vân Hi, trên gương mặt yêu nghiệt ảo não cười, lại thêm phần cương quyết.
Khóe môi nàng chịu đựng không được mà run rẩy một trận, hắc tuyến trên trán cũng càng giăng kín.
Trời ạ, bây là cái tình hình gì đây?
Đùng một cái hai vị tuyệt thế mỹ nam đòi làm tình nhân của nàng! Là nàng nên cười hay nên khóc?
Chưa kịp để nàng trả lời, Thường Hiên đã xuất thủ cướp nàng khỏi tay Sở Vân Hi, ôm lấy eo nhỏ của người ngọc, cúi đầu nhìn thấy dung mạo kinh người của nàng, ngay cả hắn cũng không tự chủ mà si mê, sau đó ánh mắt lướt xuống nhìn đến môi nhỏ sưng tấy, hắn hừ một tiếng, hung hăng hôn lên, lại không dám cuồng dã, chỉ ôn nhu mút lấy mật ngọt khao khát đã lâu.
Sở Vân Hi cảm thấy trong lòng trống rỗng lại thêm ưu sầu, nhìn thấy nàng bị nam nhân khác thân mật, không biết vì sao lại khó chịu vạn phần. Hắn không kịp suy nghĩ đã động thân tiến lên muốn đoạt lại nàng, nhất thời trong hậu viên yên tĩnh diễn ra cuộc chiến giành giai nhân của hai đại mỹ nam.
Nàng buồn bực hét lớn “Cả hai dừng lại cho ta, các ngươi xem ta là món đồ, tùy ý muốn làm gì thì làm hay sao!”
Lửa giận của nàng đã thành công bị bọn hắn khơi gợi lên, gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ nhăn nhúm thành một nắm, hậm hực hừ lạnh.
Lập tức Sở Vân Hi cùng Thường Hiên đồng loạt dừng tay thu nội lực, hướng nàng bày ra bộ mặt bất mãn đến cùng cực.
Thường Hiên một thân xiêm y đỏ rực diêm dúa, càng tôn lên da thịt trắng nõn bóng loáng của hắn, thêm phần yêu nghiệt khuynh đảo nhân tâm, giống như màu đỏ sinh ra là dành cho hắn. Hắn lưu loát ôm nàng, cúi đầu đặt vào hõm vai của nàng, hít lấy hương thơm thơm mát của người ngọc, mặt cười dạ khóc nói.
”Nàng đúng là họa thủy, nhanh như vậy lại quyến rũ thêm một mỹ nam khác.”
Ba đường hắc tuyến chảy xuống, thoáng chốc nàng lại giống như tội nhân thiên cổ, gây ra tội ác tày trời, làm hại tiểu tức phụ Thường Hiên đau lòng!
”Tích nhi, đáp ứng ta để ta làm tình nhân của nàng đi!” Sở Vân Hi có phần đứng đắn hơn, đem đôi mắt xinh đẹp khát cầu trưng ra nhìn nàng.
Mà lại như ý của hắn, nàng thật sự đã mềm lòng!
”Ta cũng muốn!” Thường Hiên không chịu yếu thế, ngước mặt lên, hôn một chút lên cái má non mềm của người ngọc.
Nàng suýt chút nữa đã gục ngã trước bọn hắn, nhưng rất nhanh một gương mặt góc cạnh tuấn mỹ hiện ra trong trí óc của nàng, nàng lập tức thanh tỉnh trở lại.
”Không thể! Vạn lần cũng không thể! Phu quân của ta rất hung dữ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.