Chương trước
Chương sau
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Nàng vừa rời khỏi tẩm cung của Tang Vô Yên, còn chưa kịp trút bỏ ''mảnh giáp'' của một nữ vương tôn quý cường hãn đã bị tiếng gọi thất thanh của Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc làm cho giật mình.
Nàng vỗ vỗ mặt, trả lại gương mặt đáng yêu tươi cười hòa nhã, hướng Tiểu Thanh và Tiểu Trúc vẫy vẫy tay cười. (giống bị đa nhân cách quá)
”Tỷ ở đây!”
”Hộc... hộc... tiểu, tiểu thư... “ Nhìn thấy nàng, Tiểu Thanh, Tiểu Trúc mừng như nhặt được vàng, vội vã chạy nhanh nhất có thể, rất nhanh đã đứng trước mặt nàng.
Nàng áy náy nghịch ngợm cười, lấy tay bé nhỏ vuốt lưng các nàng “Thật xin lỗi các muội, tỷ đi mà quên mất phải nói trước.”
Đợi đến khi hô hấp bình ổn trở lại, Tiểu Trúc mới bất mãn vểnh môi đỏ hồng kháng nghị nàng. “Tiểu thư thật là, làm bọn muội tìm muốn chết! Mà không đúng, là hoàng thượng tìm tỷ mới đúng!”
Tiểu Thanh thể lực kém hơn, chật vật thở, quẹt quẹt mồ hôi trên trán. Nàng kịch liệt gật đầu phụ họa cho lời nói của Tiểu Trúc.
”Nha! Hắn tìm ta làm cái gì, không phải bây giờ hắn đang phê duyệt tấu chương cao ngập đầu sao? Nhanh như vậy đã xong?” Nàng mím môi kinh hô một tiếng, nheo nheo mày đẹp nhìn bọn Tiểu Thanh. Bên ngoài là vậy nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ ngọt ngào.
”Aiz, không nên nói nhiều làm gì, tỷ mau cùng bọn muội trở về Nhã Phượng các!” Không để nàng nói thêm bất kì lời nào nữa, Tiểu Trúc trực tiếp lôi nàng chạy, tay kia cũng không rảnh rỗi mà vác theo Tiểu Thanh đáng thương.
”Nàng vẫn nghịch ngợm như vậy, không thể để ta an tâm một chút à?”
Nàng bị Tiểu Trúc nhẫn tâm ném vào phòng, xong xuôi còn đóng cửa lại. Nàng đang nhắm mặt chờ đợi cú ngã sóng soài trên đất thì lại rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó. Hơi thở bạt hà thơm mát quen thuộc phả vào sau gáy. Nàng nhịn không được mà rùng mình một cái, cần cổ trắng nõn cùng lỗ tai đỏ ửng.
”Hắc hắc, ta nào có, ta ngoan lắm a!” Nàng chột dạ, cười như tên trộm bị bắt quả tang. Vùng mình muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Hiên Viên Triệt.
Không để nàng được như ý, Hiên Viên Triệt bế nàng lên, chậm rãi tiến về phía giường rộng lớn. Hắn ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi mình, tay vòng qua ôm chặt eo nhỏ của nàng.
Nàng hoảng hốt ôm cổ hắn, thoáng ngẩng mặt liền thấy dung nhan tuấn mỹ cực hạn của hắn gần trong gang tấc, thậm chí hô hấp dồn dập của hắn nàng cũng cảm nhận được. Nàng ngây ngốc hồi lâu, sau đó đỏ mặt cúi thấp đầu. Thầm mắng bản thân quá háo sắc rồi!
”Còn đau không?” Hắn bật cười sủng ái, nhẹ nắm cằm của nàng nâng lên, để nàng đối diện với hắn. Càng nhìn càng cảm thấy chiếc lụa mỏng trên mặt rất chướng mắt, Hiên Viên Triệt giật nhẹ một cái, ném nó qua một bên, không thèm để tâm đến.
”Ân?” Nàng tròn mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn, hoàn toàn không hề nhìn ra ý cười cùng dục vọng mãnh liệt trong phượng mâu thâm thúy.
”Chỗ đó!”
”A!... còn!” Nàng cúi gầm mặt, lí nhí trả lời. Thanh âm nhỏ đến mức hắn phải cực lực vểnh tai lên mới nghe được. Sắc mặt của nàng đã đỏ ửng đến dọa người rồi. Khói cũng muốn bốc lên!
Hiên Viên Triệt không thèm để ý hình tượng mà cười to thỏa thích, sau đó lại nghiêm mặt nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê người của nàng “Đau mà còn chạy loạn!”
Bàn tay trắng nõn to lớn không thành thật mà luồn vào chiếc váy mềm mại của nàng, men theo đùi non mịn, bóng loáng mà đi sâu vào bên trong. Chạm nhẹ hoa huy*t đang run rẩy sau lớp quần lót.
”Ưm... đừng mà.” Nhan Tích Phàm ôm cổ Hiên Viên Triệt, đầu gục vào hõm vai của hắn. Nàng chịu không nổi trêu chọc của hắn mà thấp giọng rên rỉ van xin.
Dục vọng bị tiếng kêu câu hồn đoạt phách của nàng mà nhanh chóng bùng nổ, giống như ngọn lửa từ từ lan rộng trên bãi cỏ khô héo.
Ngón tay thon dài nhẹ vén quần lót của nàng qua một bên, hắn xoa xoa tiểu hoa hạch màu hồng phấn xinh xắn, gãy nhẹ, vân vê không ngừng.
”Ưm... Triệt... “ Nàng bắt đầu rịn mồ hôi khắp trán, bị hắn làm loạn mà gương mặt phiếm hồng dụ hoặc, hô hấp bất ổn, không ngừng phả hơi thở thơm như lan vào cổ hắn.
Dịch thủy ươn ướt của nàng từ trong âm đ*o ào ạt chảy ra, làm ướt đẫm cả bàn tay của hắn. Hắn trầm giọng cười khẽ, ngón tay thon dài nương theo dâm dịch dính ướt len lỏi vào bên trong tiểu huyệt của nàng.
”Không được... đừng như vậy... “ Nàng lắc đầu yếu ớt giãy giụa, mắt nhắm chặt lại. Khoái cảm phi thường lạ lẫm làm nàng xấu hổ không thôi.
Múi thịt nhỏ gắt gao mút chặt ngón tay Hiên Viên Triệt, lỗ nhỏ eo hẹp bị ngón tay của hắn nhét vào chật chội đến không có một khe hở, thịt non bên trong cắn chặt như muốn nuốt chửng cả ngón tay ấy.
”Phàm nhi, nàng thật chặt... “ Hiên Viên Triệt hưng phấn cảm khái, tay còn lại nâng niu siết chặt eo thon nhỏ xinh của nàng.
Bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm ngay một cái hố mà chui vào, vĩnh viễn cũng không chui ra! Nàng thẹn thùng há miệng, một ngụm cắn mạnh lên vai hắn.
Tiểu huyệt bị căng đầy, dục vọng của nàng bắt đầu trổi dậy, khao khát được lắp đầy hơn nữa. Nhưng có chết nàng cũng không nói ra!
Hơi hơi mở bắp đùi ra, nàng cắn chặt môi dưới kìm nén tiếng rên rỉ, chỉ mong hắn có thể rút ngón tay nhanh một chút, để nàng có thể dễ chịu mà thở hắt ra.
Ngón tay ướt đẫm thoát khỏi nơi tư mật của thiên hạ trong lòng. Trên đó dính đầy hỗn hợp hương vị ngọt ngào cùng dịch vật trong suốt của nàng. Hai gò má hồng rực, ánh mắt mê ly, bộ dáng này hoàn toàn có thể kích thích thú tính của bất kì nam nhân nào. Khắc chế không được Hiên Viên Triệt liền cúi đầu xuống, bao trùm lên cái miệng nhỏ thơm ngọt của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.