Chương trước
Chương sau
Bởi vì nội bộ Băng gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Đại hội Võ lâm phải dời lại vô thời hạn, điều này dẫn đến không ít bất mãn từ nhân sĩ giang hồ. Mỗi ngày đều có hàng chục người đứng trước cửa Băng gia gào thét đòi nhường quyền tổ chức đại hội cho người khác, dù sao không thể chỉ vì một mình ngươi mà kéo theo cả thuyền người phía sau liên lụy. Nhưng là không có kẻ nào dám quá phận, chỉ ngoan cố gào thét mỗi ngày chứ không dám xông vào Băng gia, lỡ như đắc tội tới những người không thể đắc tội thì mất nhiều hơn được.
Thời tiết Băng La Đảo không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại tuyết mỗi ngày một lớn, ngoài biển cũng không thể đi thuyền được, mặt biển bị đóng băng thật dày, chỗ mỏng nhất cũng là hơn một thước. Với điều kiện như vậy, mọi biện pháp rời khỏi hầu như không thực hiện được, những nhân sĩ đến để tham gia Đại hội Võ lâm đều bị nhốt trên đảo, lòng như lửa đốt.
Biển không thể ra khơi, tuyết ngày càng lớn, gia súc và gia cầm trên đảo không có chỗ sinh sống, lương thực nhập từ bên ngoài không thể đến, lượng thóc gạo còn lại trên đảo không nhiều, thiếu lương thực đang là một vấn đề nan giải. Như một cơn khủng hoảng làm cho cả Băng La Đảo nhất thời cũng bị điêu đứng, không thể làm gì ngoài chờ chết.
Chờ đợi một tháng, những thế lực lớn bắt đầu có chút nôn nóng, nếu tình trạng này kéo dài, nhất định sẽ phải chết đói không thể nghi ngờ. Mà Băng gia, cái đích chỉ trích của mọi người thì càng loạn.
Băng gia chủ đương nhiệm không có huynh đệ, cũng chỉ có một đứa con gái nhưng hiện tại lại không rõ tung tích, vì vậy khi gia chủ mgã xuống liền không có ai có đủ uy tín để vực dậy gia tộc đang trên đà đi xuống.
"Khụ khụ!" Băng gia chủ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt ngồi trên giường ho khan. Từ sau trận thổ huyết kia, sức khỏe hắn đang dần suy yếu, cộng thêm hàn khí nhập thể, sau đó là tin nữ nhi luôn yêu thương mất tích, đả kích chồng đã kích, bây giờ cơ thể đã gần như đi đến giới hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy!
"Gia chủ, uống thuốc!" Nam tử hắc y bưng bát thuốc đen ngòm còn bốc khói đưa đến, sắc mặt hắn lo lắng, hai chân màu cũng nhíu lại thành một đường thẳng.
"Khụ khụ!" Lắc đầu đẩy bát thuốc ra, Băng gia chủ ngước con mắt đục ngầu, thần sắc phờ phạt nhìn nam tử, bờ môi mấp máy muốn nói lại cảm thấy cổ họng khô rát mà không nói lên lời.
Nam tử hắc y mím môi, biểu tình phức tạp nhìn người nam tử trung niên ốm yếu chỉ còn da bọc xương. Sau đó như hạ quyết tâm, giọng nói cứng rắn vang lên. "Ta sẽ đi tìm Đại tiểu thư, Gia chủ, ngươi hãy chuyên tâm mà tịnh dưỡng sức khỏe!" Nói rồi dứt khoát đi ra ngoài mặc kệ sự ngăn cản của nam nhân trung niên.
Băng gia chủ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút kiệt, đối mắt vốn đục ngầu lại dâng lên một tầng nước mắt. Đời nói nam tử khó rơi nước mắt, hắn lần này rơi lệ, không biết khi nào sẽ rơi lệ lần nữa, phỏng chừng sẽ không còn lần sau. Hắn một đời làm phu nhưng lại không đem tới hạnh phúc cho thê tử, đến đứa nữ nhi duy nhất cũng không bảo vệ được thì làm sao xứng với hai chữ "gia chủ". Hắn là hổ thẹn với tổ tông nhà họ Băng, nhớ đến trước kia từng thề đọc sẽ mang tới vinh quang cho gia tộc, nào ngờ không chỉ mang tới tranh đấu khốc liệt mà gia tộc cũng ngày càng đi xuống. Một đời làm phu, làm phụ, làm người đứng đầu cho cả gia tộc, vậy mà tất cả đều thất bại! Đúng vậy! Tất cả đều thất bại!
Hai hàng nước mắt chảy theo má rơi xuống lớp chăn dày rồi mau chóng thấm ướt một mảnh nhỏ, tâm lý chết hắn đã sớm chuẩn bị chỉ chờ thời khắc buông tay. Mà khắc này, hắn cuối cùng cũng buông tay, ôm bao nhiêu oán hận tội lỗi đi gặp liệt tổ liệt tông Băng gia.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. "Gia chủ, bên ngoài có người Ma Cung và Nguyệt Phủ đưa bái thiếp tới. Có gặp không?" Người đến dò hỏi. Mặc dù có lệnh cấm không cho bất cứ ai làm phiền Gia chủ, nhưng là người bên ngoài không phải những kẻ giao việc là xong. Những người này, một tên nô bộc như hắn không thể đắc tội nổi, chỉ có thể dè chừng hỏi người bên trong mà thôi.
Nhãn tình của Băng gia chủ khẽ sáng lên rồi ảm đạm xuống. Hắn kéo một nụ cười khổ, một tia hy vọng nhỏ nhoi dâng lên trong lòng. Lại cố gắng ho khan ba tiếng coi như đồng ý rồi chờ người đi vào.
Nhận được hồi âm từ Gia chủ, tên nô bộc mới nhẹ thở ra một hơi. Nói một câu cáo lui rồi đi ra thỉnh hai vị khách đang đứng chờ ở tiền thính vào.
Hôm nay Nguyệt Tương Dao khoác một chiếc áo lông chồn màu trắng bạc, tà áo dài qua gối màu đỏ nổi bậc giữa nền tuyết trắng. Cả gương mặt nhỏ nhắn trắng nhạt vị lạnh nhưng ngược lại không có một tia bất mãn chờ lâu, môi anh đào vẫn cong lên một nụ cười hờ hững lạnh nhạt.
Đứng bên cạnh, Mặc Thần Dực vẫn một thân hắc bào lạnh lùng, chỉ bạc thêu đồ án con rồng đang uốn lượn trong mây, nhìn như chúng thật sự tồn tại khiến cho người sợ hãi. Kiêu ngạo nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn, giống như chủ nhân của nó, một nam nhân sâu không lườn được. Tử mâu âm u lạnh lẽo dọa cho tên nô bộc một trận sợ hãi, tựa như bất mãn trước sự chậm trễ của hắn.
Tên nô bộc run lên, cả người co rút lại thành một đoàn, nội tâm khóc rống ước gì mình bây giờ có thể co lại thành một hạt đậu cũng được, nam nân này quá nguy hiểm. Lại nhìn nữ tử kế bên, tên nô bộc lại không nhịn được mà kêu to trong lòng. Đừng nhìn nụ cười trên môi nàng mà buông lỏng cảnh giác, hắn - một kẻ chuyên nhìn sắc mặt chủ mà sống qua ngày đã quá quen thuộc với nụ cười nhạt như vậy, nhìn như vô hại nhưng đáy mắt nàng không hề có ý cười, tựa như chờ lúc ngươi buông lỏng cảnh giác sẽ đâm ngươi một đao đầy máu. Hai người, một thanh lãnh như u lan, một thiết huyết vô tình, vốn không thể ở chung với nhau nhưng khi hai người đứng gần nhau thì hòa hợp đến kỳ diệu, giống như hai người này sinh ra là một đôi vậy.
Men theo lối đi, dọc hai bên đường cảnh sắc như mơ, hòn giả sơn nằm sâu trong tán cây, nước bên ngoài đóng băng nhưng nơi này thì vẫn chảy róc rách, tuyết được quét sạch sẽ, có thể thấy dùBăng gia có sa sút thì nô bộc vẫn như cũ không dám bỏ bê công việc. Đi qua năm lối mòn, cuối cùng một đại viện đơn giản mộc mạc hiện ra trước mắt.
Không giống như một đại viện của người có tiền, một hòn giả sơn, một hồ nước, một bàn đá dưới gốc mai, đường nhỏ quanh co dẫn tới căn phòng chính, đơn giản, ấm cúng, không xa hoa thể hiện như người khác, thông qua nơi ở cũng hiểu được đây là loại người nhã nhặn, không chịu gò bó của luật lệ, là một người biết thưởng thức cảnh vật.
Nguyệt Tương Dao nhìn quanh một vòng rồi đánh giá.
"Gia chủ bên trong, thỉnh." Tên nô bộc ra hiệu mời, Nguyệt Tương Dao cũng không chần chừ đẩy cửa đi vào. Khi cánh cửa khép lại, tên nô bộc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, quay lại mới thấy sau lưng đã ướt thành một mảnh lớn. Giữa trời tuyết lạnh lẽo thế này mà hắn lại có cảm giác mình vừa trải qua mùi vị chết một lần. Này, cũng quá đáng sợ đi!
Bước vào, ấn tượng đầu tiên chính là mùi thuốc. Mùi thuốc nồng nặc bao quanh chớp mũi, còn có vị hỗn tạp pha lẫn mùi máu tanh khiến cho Nguyệt Tương Dao nhíu mày dừng bước chân. Nhìn lại nam tử trung niên ốm yếu ngồi dựa bên giường, nàng thở dài. Sớm biết Băng gia chủ đã yếu ớt, lại đâu ngờ rằng sẽ ốm yếu tới mức này, chỉ một cơn gió thổi qua là đã tạo thành tổn thương?
"Băng gia chủ, tình hình sức khỏe của gia chủ, ngài hẳn đã rõ?" Không hề đi xa, Mặc Thần Dực đi thẳng vào vấn đề chính. Đồi với người ngoài, hắn chưa bao giờ để lộ một chút tình cảm nào, dù là người ốm yếu như một bô xương khô cũng vậy.
Băng gia chủ gật gật nhưng không thể nói, môi khô miệng đắng, huống hồ sức lực để nói một từ hắn cũng không có. Thông qua hình ảnh mơ hồ thu được từ đôi mắt đục, hắn mơ hồ thấy được một thiếu nữ bạch y và một nam tử hắc bào đứng trước mặt.
"Chúng tôi đến Băng gia cũng vì lý do này. Một cuộc dao dịch, đánh cược vận mệnh Băng gia." Âm thanh nhẹ nhàng của nử tử truyền tới, Nguyệt Tương Dao bẫn đứng yên không nhúc nhích nhìn Băng gia chủ. Dễ nhận thấy cơ thể của hắn run lên, nàng liếc nhìn Mặc Thần Dực. Quả nhiên bọn họ đoán đúng, Đại hội Võ lâm không chỉ đơn giản là chọn ra Minh chủ Võ lâm, mà còn có ý đồ khác. Lần này đến đây cũng chỉ ôm một chút hy vọng nhỏ, không nghĩ tới là sự thật.
Cơ thể Băng gia chủ run lên, con ngươi lại giàn giụa nước mắt. Nội tâm run rẩy kịch liệt. Bọn họ biết! Bọn họ vậy mà biết?!! Đánh cược? Băng gia còn gì để đánh cược chứ?
"Thành công thì vinh quang vô hạn, thất bại...tất cả đều mất!" Lần nữa giọng thiếu nữ vang lên, Nguyệt Tương Dao cũng không hối thúc hắn suy nghĩ. Cái nàng cần là một câu trả lời chắc chắn không phả nửa vời. Hắn có thể không hợp tác, nàng chỉ cần đợi băng tan rời đi là được. Nếu hắn hợp tác, hai bên cùng có lợi, mà nàng, chính là đang thả mồi nhử con cá cắn câu. Thật ra nàng cũng không biết bí mật kia là gì, chỉ suy đoán rằng nó có liên quan tới Băng La Đảo, câu nói trên nàng chỉ dựa vào phán đoán cá nhân, thật ra vẫn có một phần cược. Và dĩ nhiên, nàng đã thắng. Ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Tất vả đều mất... Câu nói này cứ lập đi lập lại trong đầu Băng gia chủ. Hắn tự cười giễu. Bây giờ hắn không có lựa chọn nào khác. Không hành động, Băng La Đảo chôn vùi dưới lớp băng tuyết ngàn năm. Mà một khi đã làm thì phải thành công, nếu không cũng là công dã tràng, cái chết cung không tránh khỏi. Hai người này cho hắn hy vọng, mặc dù là hy vọng nhỏ nhoi nhưng hắn tin tưởng, nghịch thiên hay không vẫn là quyết định sau cùng của hắn. Là chờ chết hay cùng trời ngạnh kháng? Đương nhiên một kẻ có kiêu ngạo sẽ không bao giờ chọn chiệu chết!
"Ta... hợp tác..." Âm thanh khô khóc như đã lâu không nói, trong mắt Băng gia chủ có thêm mấy phần kiên quyết, mà mộ thân gầy yếu cũng bị câu nói này đánh tan, khí thế, kiêu ngạo, tự tin trước giờ bị chôn vùi trong bệnh tật dần khôi phục. Băng gia chủ hồi sinh thần tốc, chớp mắt lại thấy được nam nhân sức lực tràn đầy, khí thế bức người, là con người không sợ khó khăn vẫn tiến về trước, Băng Vũ Quyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.