Chương trước
Chương sau
Tiểu Hắc một đường uất ức kéo hai người trượt trên băng, nhiệt độ xung quanh hạ xuống thấp khiến cho tốc độ di chuyển ngày càng chậm. Trên bộ lông đen mượt đã xuất hiện một lớp tuyết trắng, dù Tiểu Hắc có thân hình to lớn nhưng vẫn không kháng cự được cái lạnh thấu xương.
Trên xe, Nguyệt Tương Dao nằm gọn trong lòng Mặc Thần Dực, gương mặt nhỏ lộ ra khỏi lớp lông cừu trắng nhợt nhạt, bờ môi tím tái cùng với cái mũi đỏ thở ra từng làn khói trắng.
Mặc Thần Dực đau lòng giang tay ôm giai nhân vào trong ngực, dùng nội lực hộ thể sưởi ấm bản thân cùng người trong lòng. Hắc y đi giữa nền xanh băng quá nổi bật nên hắn đã thay một thân bạch y như tuyết, gương mặt yêu nghiệt chôn vào lớp lông cừu âm thầm thổi khí vào tai Nguyệt Tương Dao.
"Mặc - Thần - Dực!" Nghiến răng nghiến lợi gọi tên cái kẻ không an phận, Nguyệt Tương Dao tức giận đỏ bừng cả tai. Quay lại nhìn hắn không vấn đề gì ôm mình mà y phục của hắn giống như ngày thường chỉ mấy lớp áo, không giống như nàng tự quấn mình thành một con sâu mà vẫn còn lạnh thì càng tức giận đến dậm chân. Không phải không biết dùng nội lực hộ thể nhưng mà thể chất nàng trời sinh kỳ lạ, người khác tu luyện nội lực khó khăn lắm mới được, còn nàng chỉ cần bỏ chút thời gian là có, cũng bởi vì thế nội lực quá nồng hậu, nếu sử dụng không đúng cách thì sẽ bị phản phệ mà nổ tung. Sử dụng nội lực quá hoang phí cũng dễ dẫn đến tự bạo, vì thế trong khi các cao thủ khác dùng nội lực hộ thể, nàng thì phải dùng ngoại vật bảo vệ cơ thể. Ai nói có thiên phú trời sinh là tốt, theo nàng thấy thì chính là một cái gông kìm ẩn hình không sai biệt!
"Ta sợ nàng lạnh." Mặc Thần Dực chính nghĩa nói một câu làm nàng càng thêm tức giận. Hắn có thể lấy lý do nào chính đáng hơn được không?!! Ăn đậu hủ của nàng thì nói thẳng, cần gì phải đi vòng quanh như thế!
"Sợ muội muội nhà ngươi! Chiếm tiện nghi của ta thì có!" Không biết bản thân bị gì nhưng mỗi lần hắn chỉ cần trêu chọc một câu nàng liền tức giận. Ôi! Tâm tình bình thản của sát thủ bậc nhất tổ chức đâu rồi! Khí thế xưng bá của nàng đi đâu rồi!
Trong lúc hai người giằng co, Tiểu Hắc đã chạy tới một mỏm đá phủ đầy tuyết, xung quanh có nhiều mỏm đá nhỏ khác, đây là một bãi đá cách đảo trung tâm không xa. Vì lý do tránh bại lộ tin tức Hắc Báo Vương ra ngoài, Nguyệt Tương Dao cố ý cho Tiểu Hắc dựng lại tại bãi đá này. Theo nàng đoán, giữa trời đầy tuyết thế này thì tầm nhìn sẽ không quá hai dặm, cho Tiểu Hắc tiếp cận Băng La Đảo rồi dùng khinh công bay vào thì vẫn có thể tránh được không ít tai mắt. Vì thế hai người Nguyệt Tương Dao vận khinh công một đường nói đùa chạy tới Băng La Đảo, nhưng mà họ lại quên mất Băng La Đảo là địa phận của ai, mọi hành động của bọn họ phải được giám sát chặt chẽ. Bây giờ tung tích bọn họ không rõ được truyền tới tai Băng gia thì sẽ gây ra sóng gió như thế nào thì chỉ có thể đến đảo mới biết được.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Bên ngoài tuyết trắng động trên cành lê, một cơn gió thổi qua mang theo hương vị lạnh lẽo làm cho tuyết rơi xuống đất.
Trong thư phòng Gia chủ Băng gia. Khói trắng lượn lờ, mùi trầm hương lan tỏa có tác dụng ổn dịnh tinh thần, ấm lôbtỏa nhiệt đều đặn, căn phòng ấm áp. Vậy mà trái ngược với không khí ấm áp này thì chủ nhân của nó tâm tình hoàn toàn không tốt.
"Đến giờ vẫn không nhìn thấy thuyền của Ma Cung và Nguyệt Phủ?" Nam nhân trung niên sắc mặt không tốt nhìn thuộc hạ cung kính bên cạnh. Mặc dù có thể nói Băng gia muốn một tay che trời ở Băng La Đảo nhưng khi ra bên ngoài thì chỉ là một đám ô hợp trong mắt đám cao nhân kia, nếu như có chuyện gì xảy ra với người của các thế lực lớn thì Băng La Đảo quả thật không thể gánh nổi hậu quả nghiêm trọng. Mà lần này cùng một lúc hai đại thế lực không có tung tích bảo sao hắn không nóng lòng cho được.
"Đúng vậy. Thuộc hạ đã cho người quan sát rất kỹ, cũng không loại trừ bọn họ gặp thủy quái nên đã cho một nhóm thuyền đi tìm nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức cụ thể." Nam tử trẻ tuổi cuối đầu, quỳ một gối cung kính báo lại những tin tức mà mình có.
Càng nghe sắc mặt của nam nhân trung niên càng u sầu, hai mày đã nhíu lại thành chữ xuyên (川). Lần này hắn đã đánh cuộc toàn bộ vận mệnh của Băng La Đảo vào trong Đại hội Võ lâm, mong tìm được vị cao nhân có thể giúp Băng La Đảo đi qua kiếp nạn. Nếu thành công, Băng La Đảo sẽ trở nên cường thịnh, mà nếu thất bại, cũng theo dòng thời gian, Băng La Đảo sẽ chìm sâu vào đáy biển, biến mất trong mắt thế nhân. Mà chuyện này hắn lại không công bố ra bên ngoài, người biết được cũng chỉ có mình hắn, nếu chuyện đó xảy ra thì đừng mong ai trên đảo có thể thoát khỏi họa diệt vong.
Nghĩ tới khả năng mọi chuyện không thể cứu vãn, nam nhân trung niên như già thêm mười tuổi, mệt mỏi dựa vào ghế thở dài. Hắn phất tay để thuộc hạ lui ra, tâm tình mấy ngày nay luôn bấp bênh khiến cho cơ thể suy nhược cực kỳ nghiêm trọng cộng thêm tin tức vừa rồi đủ tạo thành cú sốc đánh vào đầu nam nhân trung niên khiến hắn nôn ra một ngụm máu đen, tức thì lâm vào hôn mê.
Nam tử cuối đầu đi ra ngoài còn chưa kịp xoay người đi thì ngửi thấy mùi máu tanh, tiếp đó phát hiện gia chủ nằm gục trên bàn thì hốt hoảng tìm người thông báo. Chưa đầy một khắc sau, toàn bộ Băng gia náo loạn thành một đoàn. Tin tức gia chủ Băng gia bị nội thươmg không biết là ai truyền ra gây xôn xao một mảnh dân tình.
"Nghe nói Băng gia chủ bị nội thương chồng chất lâm vào hôn mê! Không biết tin tức này có thật không?"
"Câu nguyện cho ngài ấy mau khỏi bệnh! Nếu ngài ấy có việc gì Băng La Đảo chúng ta làm sao bây giờ!"
"Nhưng nghe đâu là do dục hỏa công tâm dẫn tới hôn mê. Không biết kẻ nào có mắt như mù mà đi chọc giận Gia chủ?"
Nguyệt Tương Dao và Mặc Thần Dực vừa tới khách điếm thì đã nghe được một tin tức động trời, tức thì hai người nhìn nhau. Từ trong mắt đối phương, họ thấy được tia nghi ngờ. Hôn mê? Ngay lúc này? Đại hội Võ lâm sắp diễn ra, Băng gia chủ lại hôn mê, dù là thân bất do kỷ nhưng đã đắc tội gần như tất cả nhân sĩ giang hồ, Băng La Đảo này sẽ ra sao khi Băng gia chủ vẫn tiếp tục hôn mê? Còn có Thần Môn và các môn phái khác sẽ như thế nào, e rằng sẽ có một cuộc huyết chiến tranh nhau vị trí Minh chủ võ lâm này.
"Khách quan ngài dùng gì?" Tiểu nhị sau một hồi bát quái thì hỏi thăm hai nhân vật yên lặng nãy giờ. Hai người này khí thế bất phàm, đứng bên cạnh họ mà hắn cứ tưởng mình đã đi chầu qua Diêm Vương, khí thế khiến người ta ngộp thở.
"Ta muốn hai phòng." Âm thanh đạm bạc xa cách truyền ra sau màn che, Nguyệt Tương Dao một thân nam trang võ hiệp đội đấu lạp hạ thấp nón không để tiểu nhị nhìn ra gương mặt.
Tiểu nhị quan sát thấy hai người đều đội đấu lập, trên nón còn có tuyết phủ, lại nghĩ bây giờ bên ngoài tuyết rơi to như vậy, đội đấu lạp che tuyết cũng là chuyện bình thường. Tiểu nhị nở nụ cười nồng nhiệt gọi lão bản.
"Lão bản, còn phòng không? Hai vị khách quan này muốn hai phòng!"
"Xin lỗi hai vị khách quan, khách điếm bây giờ chỉ còn duy nhất một phòng trống. Khách quan cũng biết, Đại hội Võ lâm diễn ra, nhân sĩ gian hô tụ tập, một chỗ ở cũng khó kiếm. Hay là hai vị ở cùng một phòng với nhau đi, cùng là nam nhân nên..." Lão bản khó xử nhìn hai người. Quả thật như lời lão nói, ở Băng La Đảo bây giờ, một phòng trọ trống cũng hiếm như vàng, lúc nãy vừa may có người trả phòng nếu không thì phải từ chối hai người này rồi.
Nguyệt Tương Dao định từ chối, dù sao chỗ ở bên ngoài chẳng qua là che mắt, hai người bọn họ cũng có thể vào Long Quyển ở qua đêm, ngay mai đi tìm Băng gia. Nhưng lời từ chối còn chưa nói thì đã bị nam nhân bên cạnh ngăn cản trước.
"Được rồi, ta lấy phòng này." Thật ra Mặc Thần Dực chỉ chú ý chỗ "ở cùng một phòng" trong câu nói mà thôi, nếu không hắn sẽ đứng đây nghe tên này lảm nhảm đến giờ. "Tiểu nhị, dẫn đường." Nắm lấy bàn tay nhỏ dưới áo choàng đã lạnh băng không độ ấm, Mặc Thần Dực nhíu mày lạnh giọng.
Nguyệt Tương Dao trừng mắt nhìn hắn, tên này lại dám tự tiện quyết định, lại còn chiếm tiện nghi nàng. Nhưng bàn tay nhỏ được bàn tay lớn bọc lại thì không rút ra, độ ấm của hắn khiến cho nàng lưu luyến không muốn rời.
Dặn dò tiểu nhị đem nước ấm và thức ăn lên, Mặc Thần Dực mới gật đầu cùng Nguyệt Tương Dao mắt đối mắt.
"Có phải là Thần Môn ra tay?" Khả năng này rất lớn, nhưng mục đích là gì? Vị trí Minh chủ? Nếu Băng gia chủ không tỉnh lại, ai sẽ là người có đủ uy tính để chủ trì Đại hội, đến khi ấy không phải là công dã tràng ư? Nhưng mà ngoài vị trí đó ra thì còn có mục địch khác?
"Không chắc nhưng vẫn nên cẩn thận." Đem bàn tay nhỏ đưa lên môi thổi ấm, Mặc Thần Dực trong lúc vô tình hôn vào tay nàng khiến cho nàng phút chốc như chạm phải điện, nhanh chóng thu hồi.
Bầu không khí trở nên ngại ngùng, Nguyệt Tương Dao bị ép phải tìm đề tài nói chuyện. Lúc này cánh cửa sổ vẫn mở, một bông hoa tuyết bay vào đậu trên bàn tay nhỏ. "Ừm. Bên ngoài tuyết lại rơi!"
Không khí dường như lạnh hơn một chút, tuyết bên ngoài cũng càng ngày càng dày phủ trắng cả một tầm nhìn rộng lớn. Thời tiết có chút kỳ lạ. Tính ra bây giờ vẫn là giữa trưa, mặt trời vẫn còn đó nhưng tuyết vẫn cứ rơi đều đặn không ngừng. Theo lý thì không thể, nhưng mà ở đây lại có thể, nổi bất an ngày càng mãnh liệt, khiến cho Nguyệt Tương Dao càng tin vào linh cảm xấu của mình.
"Băng La Đảo này không giống bình thường." Con ngươi âm u lướt qua tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, một suy nghĩ chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nỗi Nguyệt Tương Dao không bắt kịp thì đã biến mất không dấu tích. Trong lòng nổi lên từng đợt sóng dữ, âm trầm trong mắt ngày càng tăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.