Chương trước
Chương sau
Mọi vấn đề nhanh chóng giải quyết, Phong Ly đau khổ đưa ra hai gương hoàng kim rồi nghiếng răng nói cáo từ, còn hung thần sát ý nhìn Nguyệt Tương Dao lần cuối, che mặt chạy về kinh thành. Mặc Ngọc Hân bị Mặc Thần Dực áp tải về Ma Cung, gương mặt búp bê đẵm nước mắt méo mó nhìn Nguyệt Tương Dao như hận không thể chạy đến ôm nàng lần cuối, phải đến khi Mặc Thần Dực lạnh lùng ra lệnh thì mới ngoan ngoãn vận khinh công rời đi. Trước khi đi, Mặc Thần Dực còn không quên nhắn với Nguyệt Tinh Bảo một câu ép buộc khiến cho Nguyệt Tinh Bảo nghiếng răng nghiếng lợi không ngừng, thề ở trong lòng sẽ có ngày đánh bay tên nam nhân xấu xa này.
Ba tháng tới, Nguyệt Tương Dao luôn ở Nguyệt Phủ để chữa trị cho Tống Dung. Độc đã giải xong đồng thời Nguyệt Tương Dao phát hiện Tiểu Tụy là một người rất có thiên phú trong buôn bán. Tuy không bọc lộ quá rõ nhưng Nguyệt Tương Dao dám khẳng định mai sau thành tựu sẽ không nhỏ, là một trợ lực rất lớn cho Tiểu Nhật sau này. Vì vậy an bày thêm người dạy hắn cách buôn bán như thế nào. Mà Tiểu Tụy cũng không làm nàng thất vọng, những người nàng an bày cũng tỏ vẻ rất vừa ý với tên tiểu tử này, không dứt lời khen lại càng ra sức dạy dỗ đứa nhỏ này.
Tiểu Tụy như vậy khiến Nguyệt Tương Dao rất hài lòng, còn giúp hắn lấy một cái tên mới là Tống Viễn Lai. Ý nghĩa là luôn nhìn về phía trước. Hy vọng Tiểu Tụy luôn nhìn về tương lai, không quay đầu về quá khứ, nếu có thì chính vì rút ra bài học về sau. Tiểu Tụy hai mắt ươn ướt quỳ trước mặt nàng thề nguyện trung thành trọn đời.
Tuy nhiên, Nguyệt Tương Dao thường phát hiện có một nhóm hắc y nhân khi có khi không lại xuất hiện bên ngoài Nguyệt Phủ, đặc biệt là khu vực mà Tiểu Nhật thường hay tập võ, chơi đùa cùng Tiểu Xích. Đều này làm Nguyệt Tương Dao nghi ngờ, đương nhiên đối tượng là Thần Môn. Nhưng không chỉ riêng Thần Môn mới biết trong tay Tiểu Nhật có một Xích Hổ mà toàn bộ khách nhân trong bữa tiệc đều biết. Vì thế không thể loại trừ bất cứ người nào có liên quan được.
Cũng may là người Nguyệt Phủ không phải chỉ để ngồi không. Có lần tóm được bọn hắc y nhân, đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ nhưng tình hình vẫn tiếp tục như vậy, đám hắc y nhân chưa từng rời khỏi Nguyệt Phủ. Dù vậy, Nguyệt Tương Dao không hề có ý định ra tay diệt khẩu bọn chúng, chỉ nhắc mọi người nên "nhẹ tay" với những kẻ mặc áo đen này.
___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon____________
"Mẫu thân, rốt cuộc là người có quan hệ gì với Ma Cung?" Nguyệt Tương Dao một thân tử y hoạt bát ngồi bên Lệ Phí Nhã.
"Nói ra thì cũng dài dòng. Gia gia của ta, tức là ngoại tổ phụ của con cũng với tổ phụ của Hân Nhi là tỷ đệ đồng bào, tỷ là tổ phụ của Hân Nhi, người đệ đệ là ngoại tổ phụ của con. Hai người tình cảm rất tốt, nhưng cũng đến lúc lập nghiệp riêng. Ngoại tổ phụ của con năm xưa rời khỏi nhà đi chu du khắp nơi, xây dựng một y quán. Trong khi đó, tổ phụ của Hân Nhi lại vô tình trở thành Ma Chủ Ma Cung đời thứ mười sáu. Về sau trải qua nhiều chuyện, Ma Cung biến mất khỏi thế nhân, liên lạc giữa hai bên bị cắt đứt, mà lúc đó đúng chính là thời điểm gia gia con ra đời." Lệ Phí Nhã tuy qua ba mươi những không hề có nét nhăn, da mặt sáng mịn như thiếu nữ mới vừa sang hai mươi. Thân thể quanh năm tiếp xúc với thảo dược càng thêm có hương vị mềm mại tự nhiên, thanh tâm thoát tục.
Nguyệt Tương Dao suy nghĩ một chút rồi buông tha. Mối quan hệ lằng nhằng phức tạp này nàng quả thật không nên suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu tính theo vai vế thì hẳn nàng nhỏ hơn Mặc Ngọc Hân một bậc nha. Vậy cái tên Mặc Thần Dực đó là biểu ca của mình. Biểu ca biểu muội, là một mối tình cẩu huyết a. Nhưng mà nàng vốn đâu phải con gái của Lệ Phí Nhã đâu mà lo gì. Nguyệt Tương Dao đang suy nghĩ viễn vông thì chợt tự gõ đầu mình một cái, nàng đang suy nghĩ lung tung gì thế! Biểu ca biểu muội gì ở đây! Tình cảm chó má gì! A! Không quan tâm!
"Vậy làm sao mẫu thân và người ở Ma Cung nhận nhau?" Điều chỉnh lại tâm lý có chút rối loạn, Nguyệt Tương Dao vuốt trán.
"Năm đó, sau khi con theo phụ thân trở về Y Dược Cốc, Thần Dực đã đến tìm ta, tự xưng là truyền nhân của Lệ Vũ Cầm. Sau đó thì như con đã biết, mọi chuyện xảy ra êm đềm trong suốt mười năm." Lệ Phí Nhã xoa mái tóc hơi rối của nàng, giọng nói nhẹ nhàng đêm mọi chuyện tường tận.
Đang lúc Nguyệt Tương Dao còn muốn nói gì đó thì bên ngoài Nguyệt Tinh Bảo đi vào.
"Mẫu thân, phụ thân bắt nạt con!" Giọng nói mềm nhũn làm cho Lệ Phí Nhã xiêu lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Nguyệt Tinh Bảo.
"Hay lắm! Tiểu tử thúi! Chọc phá ăn đòn rồi chạy đi mách mẫu thân! Còn ra dáng nam nhi gì nữa?!!" Nguyệt Hồng Thiên chỉ tiếc không rèn sắt, nổi giận đùng đùng từ ngoài đi vào.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lệ Phí Nhã dịu dàng xoa đầu con trai, nhíu mi hỏi.
"Nàng nên hỏi tên nghịch tử này! Dám đem sách của ta đốt để nướng khoai! Mấy quyển đó đều là tuyệt học võ lâm, khó khăn lắm ta mới giành được từ tay của mấy lão ngoan đồng. Bây giờ phải cấp cho tiểu tử này nướng khoai, tâm ta làm sao chịu nổi!!!" Nguyệt Hồng Thiên nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống.
"Tiểu Nhật, có phải vậy không?" Lệ Phí Nhã nghiêm mặt hỏi. Cái đầu nhỏ nhắn của Nguyệt Tinh Bảo hơi cuối, âm thanh nghẹn ngào nói.
"Cái đó... Con không biết là của cha... Nên con đem nướng khoai hết rồi... Nhưng mà tại lão cha không đem cất kỹ... Mẫu thân, không biết không có tội, đúng không?" Nguyệt Tinh Bảo không bao giờ thừa nhận là chính bản thân đã cố tình đốt mấy quyển sách đó đâu. Ai biểu lão cha này chơi thật xấu, lừa gạt tiểu hài tử! Đáng đời!
"Sách cũng đã đốt rôi hay chàng bỏ qua cho Tiểu Nhật đi." Lệ Phí Nhã không thể chịu nổi được nước mắt của con trai, do dự nói với Nguyệt Hồng Thiên.
"Nàng! Nàng nuông chiều nó quá sẽ khiến nó sinh thói ỷ lại! Phí Nhã, không thể lúc nào cũng bỏ qua cho tiểu tử này được! Hôm nay dù nàng nói thế nào, ta cũng quyết phải trừng phạt tên ranh con này!" Nguyệt Hồng Thiên tức giận vung roi. Ngày thường đùa giỡn cũng thôi, hôm nay lại chạm tay tới mấy bảo vật của hắn, hắn phải cho tên tiểu tử này biết, trên đầu Thái Tuế không phải chỗ đùa giỡn!
"Chàng dừng lại cho ta!" Lệ Phí Nhã bất chấp roi vung tới, hai mắt phẫn nộ quát lên. Ngày thường đã quen nuông chiều Tiểu Nhật, tuy biết như vậy là không tốt nhưng nàng không thể nhị được trên thân con trai có vết thương nào. Đó điều xuất phát từ tâm của một từ mẫu.
"Thôi đủ rồi!" Nguyệt Tương Dao bỗng nhiên quát lên, âm thanh lạnh hẳn đi, con ngươi trở nên thâm trầm nhìn thân thể co rút của Nguyệt Tinh Bảo.
"Ai làm người đó chịu! Kẻ nào đốt sách thì phải ghi lại sách! Tiểu Nhật đốt thì chính hắn ghi lại. Còn hai người, một người tức giận một người đau, kết cục là bất hòa! Ai vui sướng?!!"
Thân hình Nguyệt Tinh Bảo run rẩy. Không ngờ chỉ vì hành động của mình mà làm cho hai người lớn tiếng, thậm chí là bị tỷ tỷ la mắng, Nguyệt Tinh Bảo có chút lo sợ.
Nguyệt Hồng Thiên và Lệ Phí Nhã cũng bình tĩnh trở lại, thay nhau xin lỗi. Nguyệt Tương Dao thật sự tức giận, lạnh lùng rời đi.
Nguyệt Tinh Bảo bị phạt chép lại toàn bộ mấy quyển sách. Đương nhiên là dưới sự trợ giúp của Nguyệt Hồng Thiên. Cũng từ ngày đó, Nguyệt Tương Dao cung ít quan tâm đến chuyện của ba người, mặc kệ xảy ra như thế nào đều không thèm điếm xỉa tới.
Thoáng cũng đã tới tháng ba, cách sự kiện Đại hội Võ lâm chỉ còn ba tháng, nhữnh thế lực lớn cũng bắt đầu gấp gáp lên đường. Có người ôm ảo mộng làm Võ lâm Minh chủ hoặc là làm tế tử (con rể) Băng gia, vài mưu đồ bí mật hay chút thủ đoạn nhỏ, vân vân... Nhưng mục tiêu đều nhắm tới Băng La Đảo ở Phi Thiên Quốc.
Đương nhiên Nguyệt Phủ cũng không ngoại lệ, đã có người lục đục đi đến Băng La Đảo. Nguyệt Phủ vốn là nơi tập trung của hàng tá những kẻ bị cho tà tà ma ngoại đạo, giang hồ chính phái đều muốn tiêu diệt. Những người này đến Nguyệt Phủ chỉ mong là có chỗ trú thân chứ không phải là nguyện trung thành dưới trướng của Nguyệt Hồng Thiên. Là người giang hồ, ai không có kiêu ngạo của mình, đặc biệt là các quái nhân không quan tâm thế cuộc, thích hành sự tùy tâm. Vì thế, ở Nguyệt Phủ ai muốn tham gia náo nhiệt đều được, hoàn toàn không có ép buộc bất kỳ ai.
Mà ngay lúc này Nguyệt Hồng Thiên và Lệ Phí Nhã đang đau đầu về một số thứ. Chuyện là Lưu Phi Chiến đã đi ba tháng mà vẫn chưa trở về, toàn bộ những đống hỗn độn do Hoa Ân Ân gây ra đều không có ai giải quyết, bây giờ có một số người đến chỗ hắn ầm ĩ đòi trả cho một công đạo, nếu không Hoa Ân Ân bị đám người này truy sát cũng không ai nghi ngờ. Còn Lưu Phi Chiến đến bây giờ vẫn biệt tích, Hoa Ân Ân mỗi ngày đều chạy tới chỗ Lệ Phí Nhã hỏi thăm có tin tức gì chưa, nếu chưa có liền ủ dột trở về phòng đóng cửa không ra. Lưu Ỷ Tiên thì nhớ phụ thân đến mức khóc sưng cả mắt, bánh kẹo cũng chẳng thèm ăn, chỉ trong vài ngày đã ốm đi một vòng lớn, lọp ra thân hình cân đối đáng yêu.
Chỉ vì một người mất tích nhưng dẫn đến nhiều liên lụy, Nguyệt Hồng Thiên ra sức điều tra tung tích của Lưu Phi Chiến nhưng đều bặt vô âm tính.
Trong khi người khác sứt đầu mẻ trán, Nguyệt Tương Dao vẫn nhàn hạ ăn và ngủ, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể đả động tới nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.