Bên ngoài bỗng nhiên có một nhóm người đi vào. Đi đầu là một tên trùm mũ đen che đi gương mặt, chỉ lộ ra một góc cằm với vết sẹo dữ tợn. Trên tay hắn ta còn cằm một thanh đao còn nhỏ máu. Khí tức âm trầm đáng sợ như vừa mới đi ra từ địa ngục, huyết tinh vươn vãi trên y phục như những đóa hoa máu, kiều diễm nhưng đầy lạnh lẽo. Nhóm người phía sau cũng không kém. Sắc mặt âm hàn đến cực điểm, ánh mắt lạnh thấu xương, mặc cho máu trên người vẫn đang nhỏ giọt nhưng một chút cũng không nhăn mày. Trên y phục mỗi người đều có một huy hiệu đầu lâu đỏ thẫm, gần như hòa với màu máu, như ẩn như hiện. Cả tửu lâu trở nên yên lặng bất thường, bầu không khí căng thẳng bao trùm. Mùi máu tanh từ nhóm người mới đến bộc phát khiến cho không ít người nhíu mày, thậm chí là bỏ đi. Khách nhân trong quán ai cũng đưa ánh mắt căm phẫn hướng vào nhóm người mới đến. Cả Thanh Phong trấn ai cũng biết, tự dưng xuất hiện một đám người tự xưng là Huyết Đầu Lâu, hành sự ngang tàng, giết người không gớm tay, già trẻ gái trai, không tha kẻ nào. Chỉ cần người mà bọn chúng không vừa mắt liền giết chết, không bàn lý lẽ. Có thể nói là không ai trong Thanh Phong trấn không hận bọn chúng, chỉ kém xẻ da róc thịt mà thôi. Trong tửu lâu chỉ còn có hai bàn trống trong góc khuất, mà muốn đến đó phải đi qua bàn của Nguyệt Tương Dao. Khi đám người đó đi ngang, Nguyệt Tương Dao cảm nhận được một ánh mắt âm hàn nhìn mình, khó chịu nhíu mày, một tia cảnh giác xẹt qua mắt. Trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét không rõ, Nguyệt Tương Dao lâm vào trầm tư. "Tiểu nhị!" Tên cầm đầu đặt đại đao lên bàn, ngay lúc đó âm thanh hít khí vang lên. Chỉ thấy cánh tay của tên cầm đầu đã bị mất một mảng thịt lớn, lộ ra một khúc xương trắng, máu gỉ từng giọt rơi xuống áo choàng đen vang lên âm thanh "tí tách" lạnh người. "Dạ... Dạ. Khách... Khách quan đại nhân, người gọi tiểu nhân?" Không hổ với nghề làm tiểu nhị mười mấy năm, rất nhanh tên tiểu nhị đã phục hồi tinh thần, từ trong hoảng sợ thoát ra, ân cần nói. Nhưng ai cũng biết được sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. "Đem một bầu rượu mạnh nhất của quán các ngươi ra đây! Còn có hai bàn thức ăn. Nhanh làm đi!" Tên ngồi kế bên lạnh lùng ra lệnh. Chỉ thấy trên gương mặt hùng hổ là một vết sẹo dài từ mi tâm đến vùng thái dương, hắn ta ra lệnh khiến cho tiểu nhị thất kinh một phen. "Dạ dạ. Khách quan đại nhân, tiểu nhân sẽ đem thức ăn và rượu mạnh lên ngay ạ!" Tiểu nhị dạ thưa rồi đi nhanh vào trong nhưng có đi hay là chạy thì bất cứ ai nhìn cũng ra, đúng là chạy chối chết. Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, mặc dù mùi thức ăn rất thơm nhưng vẫn không áp chế được mùi máu tươi trong không khí. Mà hai thứ hương vị này hòa với nhau càng làm cho người buồn nôn. Khách nhân trong quán đã có người lục đục tính tiền rồi rời đi. Chẳng mấy chốc, trong quán chỉ còn lại vài năm bàn có người, trong đó có Nguyệt Tương Dao. Lão bản tuy tức giận nhưng cũng không dám ý kiến đòi Huyết Đầu Lâu bồi thường. Biết đâu tiền chưa tới thì cánh tay đã bị chặt mất thì sao. Vì thế mang một tâm trạng vừa tức vừa sợ, lão bản tửu lâu đi qua đi lại trong phòng. "Chết tiệt! Con Xích Hổ đó dám cắn đại ca! Đại ca, chúng ta mau đến san bằng hang ổ của nó đi! Huống chi còn có..." Tên mặt sẹo lúc nãy tức giận gầm gừ, âm thanh chỉ vừa đủ cho chúng nghe. Tuy nhiên làm sao những lời đó thoát khỏi tai của một cao thủ như Nguyệt Tương Dao đây? "Yên lặng đi." Tên cằm đầu nhàn nhạt nói. "Không cần phải gấp. Con Xích Hổ đó đã sớm bị trúng độc của ta rồi. Sớm muộn gì nó cũng không cầm cự được, đến lúc đó khổng phải "nó" thuộc về chúng ta sao?" Tên mặt sẹo nghe vậy mới bình tĩnh lại, hắn gãi đầu. "Đệ xin lỗi, chỉ tại..." Những lời về sau Nguyệt Tương Dao không hề quan tâm đến bởi bây giờ nàng chỉ mãi suy nghĩ đến con vật mà họ nhắc đến. Xích Hổ, một loài hổ hung tợn được ghi trong sách cổ. Trong sách có viết, Xích Hổ cực kỳ trân quý bởi nó sống ẩn sâu trong rừng già, khó mà thấy được huống chi bắt. Sức lực của nó có thể sánh với mười con trâu hợp lại, đặc biệt còn có bộ lông chống được nước lẫn lửa. Toàn thân đêu là bảo vật ngàn vàng khó câu. Lúc này trong Long Quyển truyền ra ba động. Chỉ trong chốc lát một âm thanh đáng đánh đòn truyền vào đầu nàng. "Chủ nhân! Chủ nhân! Tiểu Yên ta đã tỉnh dậy rồi nè! Chủ nhân có nhớ Tiểu Yên không hả?" Đồng thời cũng vang lên âm thanh tức giận của Vĩ Hồ. "Chết tiệt! Con gà móng đỏ! Gia ta quên mất không canh chừng ngươi. Để ngươi "xổng chuồng" quấy rối chủ nhân!" "Phi! Ngươi mới là thú nuôi ở sở thú! Bổn đại gia ta không phải!" "Ngươi nói ngươi không phải? Vậy chính là người nào đó nuôi gà mà không canh chừng kỹ, để con gà chạy lung tung cả lên!" "Ngươi mới là gà! Cả nhà ngươi đều là gà!" $$&&%#(%)?!! Tiếp theo đó chính là một tràn đầu khẩu giữa hai thú. Hai thú hăng say đấu nào có để ý đến trán Nguyệt Tương Dao đã xuất hiện chữ thập thật to. "Yên lặng cho ta!!!" Đợi cho trong đầu không còn tạp âm, Nguyệt Tương Dao mới hỏi. "Các ngươi có biết gì về Xích Hổ?" "Xích Hổ? Chủ nhân người hỏi nó làm gì?" Tiểu Yên hỏi Nguyệt Tương Dao. "Không có gì quan trọng. Chỉ là vô tình nghe được nên thắc mắc vậy thôi." Nguyệt Tương Dao buân quơ nói. Đối với hai thú, nàng đã quá rõ tính cách của chúng. Nếu nghe nàng nói xung quanh đây đó Xích Hổ chắc chắc sẽ không chịu ngồi yên trong Long Quyển đâu. "À! Ta biết đó chủ nhân! Theo như ta biết thì Xích Hổ có thể sống tới hai trăm tuổi. Toàn thân, từ máu tới da, đều là vật quý báu. Nếu chủ nhân gặp được nó thì vận may của người không thể bình thường à nha. Xích Hổ là thứ chỉ có thể thấy chứ không thể cầu, tuy nhiên đó chỉ đối với bọn người ngu ngốc kia thôi. Đối với chủ nhân thì đó chính là một kho báu miễn phí a!" Vĩ Hồ không ngừng vuốt mông ngựa, giọng nói non nớt không ngừng vang lên. "Máu của Xích Hổ có thể giải được rất nhiều loại độc, còn là một vị thuốc dẫn cực kỳ quan trọng. Mà những nơi có Xích Hổ sống thường sẽ có Xích Khô Mộc, dùng để luyện ra đan dược có hiệu quả giải bách độc!" Tiểu Yên nối tiếp Vĩ Hồ, không ngừng ba hoa về Xích Hổ. "Nếu chủ nhân gặp được Xích Hổ thì không nên bỏ qua. Thu phục nó, ắt sau này sẽ được nhiều đồ tốt!" Nghe hai thú không ngừng ba hoa về tài học thức của mình, Nguyệt Tương Dao cũng chỉ im lặng nhấp trà. Những trận chiến đấu khẩu như thế này tốt nhất một người không biết chút gì như nàng không nên xen vào. Trong lòng nổi lên hứng thú nồng đậm, Nguyệt Tương Dao nhếch môi, vận may của nàng luôn không tệ, đến hai lão gia hỏa đều không ngừng cảm thán tại sao ông trời luôn đối tốt với nàng như vậy chứ! ________________Truyện được đăng tải bởi Akyra-san____ Rừng rậm dầy đặc chướng khí, âm u ma quái. Nguyệt Tương Dao đã đi trong rừng suốt hai ngày mà vẫn chưa tìm được nơi mà bọn Huyết Đầu Lâu nhắc đến. Tối đó nàng đã lén đi theo bọn chúng về sào huyệt, vô tình nghe được tên lính gác cổng say rượu nói. Nghe chúng nói, tên cầm đầu tức là đại ca của bọn chúng mỗi tuần đều đến hắc nhai* (vách núi đen) một lần. Mỗi lần đi đều mang theo thật nhiều người, đến khi trở về thì mang mấy cành cây khô màu đỏ. Nguyệt Tương Dao liền chắc chắn hắc nhai mà tên lính nói là nơi ở của Xích Hổ. Mà theo như lời tên cầm đầu, thì Xích Hổ này đã bị trúng độc, sớm muộn gì cũng chết. Nếu như không đến đó kịp thời, toàn bộ đồ quý sẽ rời vào tay đám người Huyết Đầu Lâu. Vì thế không đợi bọn chúng hành động, nàng đã tự đi tìm hắc nhai, kết quả bị lạc trong rừng suốt hai ngày. Đúng là khóc không ra nước mắt mà. Khi Nguyệt Tương Dao vẫn còn lay hoay tìm đường thì một âm thanh vang lên. Một lợi trảo dựa vào bóng đêm vung tới. "Oanh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]