Chương trước
Chương sau
Tôi thật ngốc nghếch.

Phượng Nhiễm đối diện cười đến đến gió xuân nhộn nhạo, tôi trầm mặc nhìn anh ta nửa ngày, vỗ đầu một cái, chợt hiểu ra.

Tội nghiệp quá, thân là đứa con nhà họ Phượng, từ nhỏ đã bị yêu cầu khắc khe, đồ ăn thức uống đều là đầu bếp trong nhà tỉ mỉ làm, khẳng định là chưa từng ăn kem, đến cả đầu ngón tay tôi cũng không tha.

Nhìn Phượng Nhiễm đối diện cười tựa như tên nhị thiếu gia ngờ nghệch, tôi vung tay, nói với nhân viên nhỏ bằng giọng điệu hào hùng:

"Mang ba phần kem đặc trưng của quán các người ra đây!"

Nhân viên nhỏ nhìn tôi, chậm chạp ngập ngừng, "Không phải có hai người sao?"

"Tôi ăn hai phần, sao hả, có ý kiến?"

Nhân viên nhỏ co rụt cổ lại, "Không có không có."

Hừ, đừng tưởng rằng bà đây không nhìn thấy que kem vừa nãy của bà bỏ thiếu một quả dâu!

Vừa nãy lúc bà rớt kem còn ha ha ha ha ha ha ha ha không ngừng, cả ngày ha ha ha ha, buồn cười lắm hả?!!

Bị áp bức dưới chí khí Vương Bá Tiêu Sa Điêu tôi, nhân viên nhỏ nhanh chóng bưng lên ba phần kem.

Tôi và Phượng Nhiễm cùng ngồi bên cửa sổ, anh ta một tay chống cằm, trong mắt vẫn mang ý cười tinh nghịch.

Tôi đưa phần kem lớn nhất đẩy cho anh ta, Phượng Nhiễm nhướng mày, "Cho anh? Nhưng anh không muốn ăn cái này, anh muốn ——"

Nói rồi, anh ta bỗng nhiên cúi người xuống, khóe miệng gợi lên, miệng chạm vào chiếc thìa, vươn đầu lưỡi đỏ nhẹ nhàng cuộn lại, nuốt trọn lớp kem trắng trên đó.

Vừa nghiêng đầu vừa cười vô tội, "Vẫn là của tiểu Ninh Ninh ngọt hơn, làm sao bây giờ? Anh trai càng thích cái này hơn!"

Được rồi được rồi, tôi đổi với anh là được chứ gì!

Ai ngờ, Phượng Nhiễm đột ngột giữ tay đang đẩy ly kem của tôi, mở từng ngón tay ra, không thèm giải thích liền kéo tôi đi.

Trẫm cứ như vậy trơ mắt nhìn kem còn chưa được lâm hạnh, liền bị đày vào lãnh cung.

() Không khác gì mối thù giết cha.

Tôi: @!#$%^&*!@#$%^^&*......

Tôi không ăn kem nữa,

Tôi hiện tại Pia!(o ‵-′)ノ" (ノ﹏

Phượng Nhiễm một đường kéo tôi từ cửa sau đi ra ngoài, trực tiếp nhét tôi trong xe, đạp chân ga phóng đi.

Chạy được một quãng mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thấy tôi giật mình.

"Làm sao vậy? Tiểu Ninh Ninh."

Nghĩ đến hai người vừa lướt qua trong khoé mắt, tôi hắng giọng nói, "Vừa rồi là Phượng phu nhân?"

Phượng Nhiễm lại gõ đầu tôi, "Cái gì phu nhân, em nên gọi dì."

"Ồ, vậy sao anh còn muốn chạy?"

"......"

"Cô gái bên cạnh dì là Bạch tiểu thư nhỉ, nghe nói sắp đính hôn với anh."

"......"

Tôi ngoáy ngoáy tai, "Tôi ban nãy không nhìn rõ, cô ấy trông như thế nào, xinh không?"

"......"

Phượng Nhiễm lườm tôi một cái, nhíu mày, "Em nghe anh nói này, anh không có quan hệ gì với cô ta, anh, anh có người mình thích rồi."

Anh ta lại nhìn tôi, tai đỏ bừng, muốn nói lại thôi.

Má ơi, không nghĩ tới nam phụ yêu nghiệt thế nhưng là ngây thơ boy.

Nhưng mà thôi đê, huynh dei, tuy rằng nữ chính là thanh mai trúc mã với anh, nhưng bà đây không có hứng thú gì ở anh đâu!

"Cái kia, ha ha hiện tại chúng ta đi đâu?"

Ánh mắt Phượng Nhiễm tối lại, trầm mặc nửa ngày, anh nói,

"Ninh Ninh, hắn ta thật sự đối xử tốt với em sao? Hôm nay ở tiệm kem, anh đã nghe thấy hết."

Lòng tôi rơi lộp bộp, thảm.

Thật xin lỗi nguyên chủ, tôi sai rồi, tôi đã phá tan bành thiết lập thục nữ mà cô đã duy trì bấy lâu nay, cô đã không còn là danh môn thục nữ dịu dàng động lòng người trong mắt Phượng Nhiễm nữa.

Haiz, này đều phải trách Tiêu Sa Điêu tôi quá mức đáng yêu mê người.

Nhưng trai đẹp luôn cô đơn.

Phượng Nhiễm: "Ninh Ninh, anh, thật ra anh......"

Ọc ọc ——

Tôi nhanh chóng sờ bụng, ơ, không đúng!

Tôi nhìn thoáng qua Phượng Nhiễm, người có vẻ xấu hổ, tôi vỗ vỗ vai anh ta, lời nói thấm thía.

"Không cần nói, tôi biết mà."

Phượng Nhiễm: "Biết cái gì?"

"Anh đói bụng."

"......"

"Không cần cảm thấy xấu hổ, người là sắt cơm là thép, bà đây, à không, tôi một ngày bụng kêu bốn lần."

Phượng Nhiễm: "Anh không phải, anh không có, anh cảm thấy ——"

"Tôi không cần anh cảm thấy, tôi muốn tôi cảm thấy."

Phượng Nhiễm tựa hồ bị chí khí Vương Bá của tôi lấn át, hai mắt ngơ ngác nhìn tôi, tôi nhân cơ hội nắm lấy vai anh ta, "Chúng ta đi ăn Malatang[1]."

Phượng Nhiễm hiển nhiên chướng mắt mấy món rẻ tiền này, nhưng mà khi tôi đưa anh ta đến nơi, anh ta liền ——

"Ông chủ, cho thêm một phần!"

Tôi an ủi anh ta và nói, "Ăn từ từ, không ai giành đâu."

Ăn y như trẻ tị nạn bị bỏ đói lâu ngày.

Dân nạn đói Phượng Nhiễm phất tay ngắt lời tôi, "Không, hai phần nữa."

Anh ta múc một viên thịt còn nóng hổi, nhìn tôi bàng đôi mắt hoa đào lấp lánh, cánh môi khẽ mở ——

Thật, thơm.

"Cái đó thì đúng rồi." tôi cực kỳ đắc ý, "Đây chính là món tôi thích nhất từ khi còn nhỏ."

Ở nơi tôi không nhìn thấy, động tác Phượng Nhiễm dừng lại.

Tôi còn đang tự nói tự trả lời, lười biếng dựa vào ghế, không hề còn nửa điểm khí chất nào.

Chờ đến khi Phượng Nhiễm cuối cùng cũng ăn xong, chúng tôi trên đường trở về, anh ta đột nhiên thay đổi vẻ mặt thản nhiên, biểu tình có vài phần trịnh trọng hỏi tôi vì sao chợt muốn ly hôn với Lãnh Diệp.

"Chính là không thích nữa."

Anh ta dường như có chút không tin, "Em lúc trước rõ ràng nói ——"

"Nói tôi yêu anh ta nhiều đến không chịu được?"

Phượng Nhiễm gật đầu.

"Ah, vậy anh có nghe câu này không?"

Phượng Nhiễm hơi nhướng mày, chờ câu tiếp theo.

Tôi xua xua tay, "Miệng phụ nữ đều là quỷ gạt người."

"......"

Phượng Nhiễm đưa tôi về biệt thự Lãnh gia, lúc rời đi lại nói ra câu thoại nổi tiếng của nam phụ —— "Anh chờ em."

Tôi sờ cái bụng tròn vo, cân nhắc việc đi theo Phượng Nhiễm cũng không có gì không tốt, ít nhất anh ta cũng giàu có như Lãnh gia, lại xinh đẹp như hoa, mấu chốt là lại hết lòng vì tôi.

Ngay lúc tôi loay hoay do dự, một bóng người bỗng nhiên vọt ra từ cửa biệt thự.

Khí chất này, ngoại hình này, chân dài hai mét này......

Trong hoàn cảnh tối om tựa như một cái bóng đèn 10.000 watt di động, toàn thân ba chữ "Ta soái nhất" to lấp lánh ánh kim.

Lúc này, Lãnh Diệp nhìn tôi bằng đôi mắt quả thật muốn giết người, không biết còn tưởng rằng tôi cắm cho anh ta cặp sừng lớn nữa.

Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện Phượng Nhiễm cũng không cam lòng yếu thế.

Hai người không má nào chịu thua má nào, không đội trời chung, tựa như Sao Hoả đâm Trái Đât có ta liền không có ngươi, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Phượng Nhiễm ra tay trước.

Anh ta vuốt tóc tôi, nở nụ cười yêu nghiệt, "Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Không phải, đại huynh dei anh tốt xấu gì cũng nên chú ý một chút a a a a a.

Tôi cảm nhận một ánh nhìn có thể đóng băng người ta thành từng mảnh băng vụn bắn tới, Lãnh Diệp ngữ khí lạnh lùng, "Hừ, tối nay cô ấy nghỉ ngơi hay không cũng không tới lượt cậu quyết định."

Hả?

Lời này thì tôi không thích nghe đâu nhá, sao đây, tôi ngủ còn phải trưng cầu ý kiến của anh à?

Tôi đang định nói, Phượng Nhiễm lại mở miệng trước, "Tất nhiên không tới lượt tôi, cũng không tới lượt Lãnh tiên sinh, Ninh Ninh muốn ngủ lúc nào thì ngủ."

Anh ta dừng một chút, dùng một tông giọng đều đều tiếp tục chậm rãi nói, "Cô ấy muốn cùng ai ly hôn thì ly hôn, người khác đều không có quyền can thiệp."

Nói hay lắm, có khí phách của ba ba năm đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.