"Cho dù trong lòng người còn không thoải mái, nhưng trong khoảng thời gian này mỗi ngày chúng ta ăn đồ của người ta, uống đồ của người ta, trên người còn mặc quần áo làm từ vải nàng đưa, người cũng nên ở ngay lúc này che chở nàng chứ. Người như vậy cũng quá làm lòng người tổn thương, nếu sau này nàng không để ý tới đại ca nữa, người xem đại ca với Thư Lâm sẽ thương tâm như thế nào đây?" Qua khoảng thời gian ở chung này, Trương Thanh Sơn đã nhìn thấy những việc làm của Lý Hà Hoa, hiển nhiên là hắn cũng đã tự thuyết phục mình, bỏ qua những vướng mắc trong lòng quyết định cho Lý Hà Hoa một cơ hội nữa, một lần nữa đối đãi với nàng như đại tẩu. Có điều nương vẫn còn nóng giận, đối với tẩu tử của hắn còn bất mãn. Hắn biết như vậy là không được, cho nên quyết định khuyên nhủ nương hắn nhiều hơn. Cũng may Trương Lâm thị cũng không phải người ngang ngược vô lý, trong lòng cũng biết trong khoảng thời gian này Lý Hà Hoa đã vì bọn họ làm không ít chuyện, nhưng mà nghĩ đến lúc trước bà bị nữ nhân này khi dễ, tức giận trong lòng không thể nào tiêu được, cho nên vừa rồi bà không giúp người ta khi dễ Lý Hà Hoa, nhưng cũng không ngăn cản Ngô Phương thị, bây giờ bị hai nhi tử nói trong lòng có chút trống trải, lúng ta lúng túng nói: "Các ngươi đều nói chuyện giúp nàng, ta nói không được các ngươi, sau này ta giúp nàng còn không được sao?"
Trương Thanh Sơn nở nụ cười, nương hắn tuy rằng nói không dễ nghe nhưng đã mềm lòng, như vậy là được rồi. Trong phòng, Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm ngồi trên bàn cùng nhau ăn bánh trôi trái cây, thấy Trương Thiết Sơn vào, Lý Hà Hoa nhìn hắn một cái rồi tiếp tục đút cho Thư Lâm. Trương Thiết Sơn đến bên cạnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lý Hà Hoa một hồi, nhẹ nhàng vuốt ve má nàng: "Tức giận sao?" Lý Hà Hoa xoay đầu tránh tay hắn, không nói lời nào. Kỳ thật nàng cũng không phải tức giận, nàng nhìn ra được thái độ Trương Lâm thị đối với nàng đã mềm mỏng hơn một chút, hôm nay tuy rằng không nói giúp nàng, nhưng mà so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng không có lập trường yêu cầu người ta nhất định phải bảo hộ mình, cho nên nàng không có tức giận, nàng chỉ có chút không vui, đơn giản bởi vì không thoát được ảnh hưởng của nguyên chủ mà không vui, có chút phiền muộn mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.
Trương Thiết Sơn thấy nàng không để ý tới hắn, trong lòng liền khó chịu, dứt khoát bế Thư Lâm lên: "Thư Lâm, nương không vui, phụ thân phải dỗ dành nương, con ra ngoài chơi một lát có được không? Con ở đây phụ thân không có cách nào dỗ dành nương được." Thư Lâm vốn đang định giãy giụa, kết quả nghe phụ thân nói muốn dỗ nương vui vẻ thì do dự, cuối cùng vẫn cảm thấy nương vui vẻ quan trọng hơn, cho nên nhóc con ngoan ngoãn để phụ thân ôm ra ngoài. Trương Thiết Sơn lần nữa đóng cửa lại, đến bên cạnh Lý Hà Hoa, không nói hai lời bế nàng để trên đùi mình. Lý Hà Hoa kinh hô một tiếng, nghĩ tới trên người hắn còn thương tích, tức giận đánh nhẹ hắn một cái: "Chàng làm gì vậy? Bỏ ta xuống." Trương Thiết Sơn gắt gao vòng tay ôm eo kéo nàng vào trong ngực: "Giận ta thật sao? Vậy nàng đánh ta mắng ta sao cũng được, nhưng mà đừng không để ý tới ta." Hắn sợ nhất chính là nàng không để ý tới hắn, lại đẩy hắn ra xa.
Lý Hà Hoa bị ngữ khí của hắn làm cho mềm lòng, lắc đầu nói: "Không giận chàng." Trương Thiết Sơn nâng cằm nàng lên nhìn vào mắt nàng: "Thật không? Vậy sao nàng không để ý tới ta?" Lý Hà Hoa sờ sờ mặt hắn: "Thật sự không tức giận, không phải không để ý tới chàng mà là cãi nhau với người khác nên có chút buồn bực thôi." Trương Thiết Sơn tìm tòi nghiên cứu nhìn Lý Hà Hoa, nhìn thấy nàng thật sự không tức giận, nhẹ nhàng thở ra, lúc này trong mắt mới có ý cười nâng cằm nàng lên: "Nhìn không ra được nàng có phải giận ta hay không, nàng chứng minh chút đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]