Ngô Mai Tử nhìn bộ dáng tươi cười của Lý Hà Hoa, hận không thể đi lên xé rách mặt nàng. Dựa vào cái gì nữ nhân này đem mặt nàng ta hủy hoại, hại nàng ta cả đời bị người khác cười nhạo mà ả vẫn sống tốt như vậy, còn kiếm được từng bó tiền lớn.
Ngay cả Thiết Sơn ca vốn vẫn luôn chán ghét nàng, hiện tại cũng không ghét nữa, dựa vào cái gì mà nữ nhân này có thể đạt được hết thảy.
"Nương, người mau nghĩ biện pháp đi, nàng căn bản một chút cũng không sao, sáng sớm Thiết Sơn ca còn giúp nàng bận việc buôn bán, nếu còn như vậy nữa ta thật sự sẽ không gả được đâu."
Trong lòng Ngô Phương thị cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng, bà ta đã mặt dày đi tìm Trương Lâm thị hai lần nhưng đều bị cự tuyệt, vậy bà ta phải làm sao bây giờ! Thật là một nhà vong ân phụ nghĩa, đúng là cái loại sói mắt trắng.
Thấy Ngô Phương thị không nói lời nào, Ngô Mai Tử gấp đến độ đôi mắt đỏ lên, túm tay áo nương nàng ta mà nói: "Nương, bằng không chúng ta cũng tìm người gây phiền toái cho nàng đi? Ta cũng không tin nàng luôn không sợ. Nếu các khách nhân thấy nàng ba ngày hai bận bị người khác phá quán, nào còn ai nguyện ý tới chỗ nàng ăn nữa."
Đến lúc đó không buôn bán được nữa, xem nàng làm sao nhờ Thiết Sơn ca hỗ trợ, xem nàng còn kiếm tiền trôi qua ngày lành như thế nào.
Ngô Phương thị biết nữ nhi nhà mình hiện tại gấp đến độ không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nong-phu-lam-tru-nuong/541426/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.