Lúc Trương Thiết Sơn mười lăm tuổi đã một mình lên núi săn thú, lần đầu tiên săn thú quả thật bị trọng thương, chảy rất nhiều máu, nương hắn thiếu chút nữa khóc bất tỉnh. Nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được, không quá nửa tháng đã có thể xuống giường hoạt động bình thường. Nhiều năm qua, hắn đã bị thương vô số lần, mấy năm đi lính kia càng trải qua vô số lần thập tử nhất sinh, nhưng hắn chưa từng kêu đau một tiếng, đều tự mình im lặng chịu đựng. Trong lòng tự nói với mình, chút vết thương này không có gì to lớn. Dần dà hắn thật sự cảm thấy một chút vết thương nhỏ không có gì ghê gớm, chưa bao giờ để ý trên người bị thương. Nhưng mà hiện tại, khi Lý Hà Hoa xoa rượu thuốc cho hắn, lúc hỏi hắn có đau hay không, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà hắn gật đầu. Thấy hắn thừa nhận đau, trên mặt Lý Hà Hoa tràn đầy áy náy, không có cách nào để hắn hết đau, chỉ có thể khom lưng thổi thổi trên lưng hắn: "Ta thổi cho ngươi một chút, thổi một chút có thể giảm bớt đau đớn."
Không ngờ một hơi này thổi đến độ lỗ tai Trương Thiết Sơn phiếm hồng, người cũng cứng còng lên. Lý Hà Hoa thấy người hắn căng cứng như vậy cho rằng hắn đau, trong lòng vừa áy náy vừa lo lắng. Nàng cũng không có biện pháp gì để vết thương hắn lập tức khỏi, chỉ có thể quyết định về sau sẽ dụng tâm nấu nhiều món ngon cho hắn bồi bổ, để vết thương hắn nhanh chóng hồi phục. "Trương Thiết Sơn, từ trưa tới giờ ngươi chưa ăn gì, đói rồi phải không? Ngươi chờ một lúc, đợi lát nữa ta hầm chút canh gà cho ngươi uống. Bây giờ ta sẽ đi mua gà rừng, món này có lợi đối với vết thương trên người ngươi." Lý Hà Hoa nói xong liền xoay người, định ra chợ để hỏi thăm xem có nhà nào bán gà rừng rồi mua về. Trương Thiết Sơn một phen giữ chặt cánh tay Lý Hà Hoa: "Ngươi không cần vội, phiền toái làm gì, tùy tiện làm chút đồ ăn là được."
Kỳ thật là hắn không yên tâm nàng một mình ra ngoài, dù biết đám người vừa rồi quả thật đã chạy nhưng hắn vẫn lo sợ vạn nhất. Lý Hà Hoa lắc đầu: "Không được, trong nhà không có cái gì có thể bồi bổ, ta phải Làm món gì ngon chút bồi bổ cho ngươi, ta rất nhanh sẽ trở về, không có gì phiền toái." Tương Thiết Sơn rất muốn nói một chút vết thương đến máu cũng không có, căn bản không cần bồi bổ thân thể, chỉ cần mấy ngày là có thể tự hồi phục. Nhưng mà thấy đôi mắt Lý Hà Hoa tràn đầy lo lắng thì lời nói trong miệng lại nuốt xuống, đứng lên nói: "Vậy được, ta đi cùng với ngươi." Bị thương như vậy mà sao còn đi Loạn | khắp nơi? Lý Hà Hoa vội vàng đè xuống bờ vai của hắn: "Ngươi bị thương, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta tự đi được rồi." Trương Thiết Sơn cong môi cười cười, kéo tay Lý Hà Hoa đang đè trên vai, cùng nàng đi ra cửa: "Đi thôi, ta cùng đi với
ngươi. Một mình ngươi đi ra ngoài ta không yên tâm, mấy người kia không biết có quay lại không, có ta đi theo mới yên tâm." Lý Hà Hoa cả kinh, nàng quả thật không nghĩ tới việc này. Cẩn thận ngẫm lại, đám người kia chính là bị người sai sử cố ý tới tìm nàng gây phiền toái, hiện tại nhiệm vụ không thành, nói không chừng sẽ không thiện bãi cam hưu(*). Nếu thấy bên người nàng không có ai bảo hộ, rất có khả năng tìm nàng gây phiền toán lần nữa. (*)Không cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người không vui vẻ chấm dứt tranh cãi, khiến tình hình tiếp tục kéo dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]