Lý Hà Hoa thầm thở dài, biết ý tưởng của mình vô phương thực hiện, hôm nay chỉ có thể từ bỏ, chỉ là tội nghiệp tiểu hài tử trong lòng, vừa rồi hắn nghe nói nàng muốn dẫn hắn theo chính là thật cao hứng, hiện tại phải thất vọng rồi. Lý Hà Hoa không muốn cùng Trương Lâm thị cãi nhau, yên lặng đứng tên, thương tiếc mà hôn hôn tên trán Thư Lâm: "Bảo bối, lần này không thể mang người đi rồi, nhưng mà không sao, lần sau ta sẽ đến thăm ngươi được không?" Quả nhiên, đôi mắt tiểu hài tử vừa rồi còn tràn ngập hy vọng, nháy mắt không còn ánh sáng, đôi mày nhỏ cũng nhẹ nhàng nhíu tại, hiển nhiên là không vui. Lý Hà Hoa cũng không có biện pháp, chuẩn bị mạnh mẽ kéo tiểu hài tử xuống. Lúc này người trước sau vẫn không nói chuyện là Trương Thiết Sơn tại mở miệng: "Ba ngày, ba ngày sau ta đi đón hắn về."
"Cái gì..." Lý Hà Hoa ngơ ngẩn. Trương Lâm thị không thể tin trừng lớn đôi mắt: "Thiết Sơn, ngươi điên hả! Ngươi nói cái gì vậy? nói cái gì vậy?" Trương Thiết Sơn nhìn về phía Trương Lâm thị nói: "Nương, người đừng nói nữa, chuyện này nghe ta." Ngữ khí Trượng Thiết Sơn không cho phép cự tuyệt, Trương Lâm thị đương nhiên rất hiểu nhi tử này, biết mình hiện tại nói gì cũng sẽ không thay đổi quyết định của hắn, tức giận đến nước mắt cũng trào ra: "Được được được, ta mặc kệ, ta không quản được ngươi, lão thái bà như ta nói gì cũng đều không được, ta mặc kệ là được chứ gì." Nói xong tiền trở về phòng, đem cửa phòng đóng thật mạnh. Lý Hà Hoa có chút ngốc, mắt nhìn về Trương Thiết Sơn không tiếng động xác nhận. Trên mặt Trương Thiết Sơn vẫn không có biểu tình gì, chỉ nói: "Ngươi chờ ở đây, ta đi thu dọn một chút đồ của Thư Lâm cho ngươi mang đi."
Nói xong liền đi nhanh vào phòng, rất nhanh đã cầm tay nải ra tới đưa cho Lý Hà Hoa. Lý Hà Hoa nhanh chóng nhận tay nải, thật lòng cảm tạ: "Cảm ơn ngươi có thể đồng ý, ta nhất định hảo hảo chiếu cố Thư Lâm." Trương Thiết Sơn không nói gì, cúi đầu tiếp tục xử lý con mồi. Lý Hà Hoa trong lòng toát ra vui sướng lâng lâng, sợ sự tình phát sinh biến hóa vội vàng bế Thư Lâm cầm lấy rổ đi ra cửa, sợ người Thương gia hối hận, thẳng đến khi ra khỏi thôn Thượng Thủy mới thật sự tin đây là thật. Lý Hà Hoa kích động mà hôn mạnh lên mặt tiểu hài tử: "Bảo bối, chúng ta ra ngoài rồi! Ta có thể ở chung một chỗ với nhau rồi! Cao hứng không?" Đôi mắt tiểu hài tử lại lần nữa sáng lên, trong mắt hắn cũng đong đầy niềm vui. Lý Hà Hoa tràn ngập nhiệt tình, ôm hài tử một chút cũng không thấy mệt: "Bảo bối, bây giờ chúng ta đi thôn Liên Hoa, nương muốn đi lấy bàn cùng ghế dựa, bởi vì nương muốn mở sạp bán món ăn, sau đó chúng ta sẽ đi trấn trên, nương ở trấn trên có thuê một gian nhà đó." Đây là lần đầu tiên Lý Hà Hoa tự xưng nương, không nghĩ tới khi nói ra cảm giác thực không tồi.
Từ đây nàng chính là nương của tiểu hài tử trong ngực này. Thư Lâm ôm cổ Lý Hà Hoa, khuôn mặt chôn ở cổ nàng không tiếng động thân mật. Lý Hà Hoa ôm tiểu hài tử đi đến thôn Liên Hoa, thời điểm đến nhà Tiền thợ mộc, chủ xe nàng mướn kia đã tới rồi. Nàng vội tiến lên chào hỏi: "Ngươi đã tới rồi, vất vả quá." Chủ xe gật đầu đáp lại, vừa nhìn liền biết là người không nói nhiều. Lý Hà Hoa mang theo chủ xe vào nhà Tiền thợ mộc, trong sân bày mấy bộ bàn ghế mới làm, hẳn là của nàng. "Tiền thúc có nhà không?" Lý Hà Hoa hướng về trong phòng kêu. "A! Có có! Tới đây." Tiền thợ mộc lên tiếng từ bên trong đi ra, thấy Lý Hà Hoa tới lập tức chỉ bàn ghế trong sân nói: "Tới lấy bàn ghế sao? Đã làm xong cả rồi, giờ có thể lấy liền. Còn xe đẩy thì hôm sau có thể xong." Lý Hà Hoa lên tiếng cảm tạ: "Cám ơn người, Tiền thúc." Sau đó buông tiểu hài tử trong lòng xuống, từ trong túi lấy ra 780 văn tiền đưa cho hắn: "Tiền thúc, đây là tiền công của ngươi, hôm nay ta giao hết cho ngươi luôn, chờ sau khi xe đẩy của ta làm xong ta sẽ không tới tấy, đến đúc đó sẽ nhờ Tào đại tỷ tới lấy giúp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]