Nghe vậy sắc mặt nam tử có chút ửng đỏ, hiển nhiên so với Lý Hà Hoa càng ngượng ngùng, thanh âm cũng thấp hơn nhiều: "Ngại quá, là ta hiểu tầm, thật sự là bởi vì đứa nhỏ ở nhà quá kén ăn, cái gì cũng không thích ăn, chỉ có điểm tâm ngươi làm hắn rất thích ăn cho nên ta mới cố ý tới mua, kết quả đến chậm chỉ mua được hai khối, hai khối này chỉ sợ không đủ cho hắn ăn, nếu có nhiều thì tốt rồi, nên vừa rồi mới hỏi, làm người chê cười rồi." Tiểu tổ tông trong nhà được nuông chiều, đột nhiên đổi chỗ sinh hoạt nên không thể quen được, như là cơm canh rau dưa căn bản không ăn, mỗi ngày đều cáu kỉnh, náo loạn làm tâm thần và thể xác hắn đều mệt mỏi. Ngẫu nhiên hôm qua trong nhà một người học trò mang điểm tâm tới, chia cho tiểu tổ tông một khối để ăn, kết quả ngoài ý hắn vậy mà ăn ngon lành, ăn xong còn náo loạn muốn ăn nữa, không tìm được cách hắn đành phải đi theo học trò dò hỏi, thế mới biết mua từ nơi này.
Vì thế hôm nay hắn thừa dịp tan học tiền tới đây, không nghĩ tới chỉ còn hai khối, hai khối mang về khẳng định không đủ cho tiểu tổ tông kia ăn, haizzz..... Lý Hà Hoa nghe xong nam tử nói, rất rõ ràng lý giải được loại tâm thái này của bậc gia trưởng, vội lắc đầu nói không sao, kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy người nam tử này rất không tồi, ít nhất đối với trẻ nhỏ là người ôn nhu, nam tử như vậy ở thời đại này thật hiếm có. Nghĩ tới ở nhà cũng có một đứa nhỏ kén ăn, Lý Hà Hoa khom lưng đem gói giấy dầu trong rổ mở ra, từ bên trong lấy ra hai cái bánh rán nhân đậu đỏ đưa cho nam tử: "Cái này là làm cho tiểu nhi tử ta ăn, không thể cho nhiều, ta cho ngươi hai cái vậy, mang về cho đứa trẻ trong nhà ngươi ăn đi." Nam tử sửng sốt một lát, sau khi phản ứng ai có chút ngượng ngùng do dự một chút cuối cùng vẫn duỗi tay nhận lấy, mở miệng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn bà chủ, ta đưa tiền cho ngươi." Nói xong liền lấy tiền trong túi.
Lý Hà Hoa vội vàng xua tay: "Không cần, đây là đưa cho đứa trẻ trong nhà ngươi, nếu thích ngày mai có thể tới sớm một chút, còn có thể mua được bánh trứng gà cùng bánh sơn tra, đúng rồi, còn có kẹo hồ lô, đều là mấy món trẻ nhỏ thích ăn." Nam tử thấy Lý Hà Hoa nói như thế tiền bỏ tiền trong tay xuống, nghĩ một hồi liền không khăng khăng trả tiền tiếp, chỉ mỉm cười lần nữa nói cảm tạ: "Vậy bà chủ, cảm ơn ngươi, ngày mai ta nhất định tới sớm một chút." Sau khi nói xong liền cáo từ rời đi. Lý Hà Hoa mỉm cười nhìn theo nam tử xoay người rời đi, lúc này mới lấy rổ đi đến phố tây, sau khi đánh tiếng với Hà tứ muội vội vàng chạy đến thôn Thượng Thủy tìm Thư Lâm. Thời điểm Lý Hà Hoa đến thôn Thượng Thủy, thực không khéo lại vừa ngay lúc người trong thôn đang nghỉ trưa, cũng giống như lần trước không có cách nào đi vào.
Lý Hà Hoa trốn ở phía sau gốc đại thụ, từ khe hở hai cây nhìn về phía đứa nhỏ chơi xích đu lần trước, cái bàn đu dây kia vẫn như cũ lẳng lặng treo ở đó, không biết hôm nay Thư Lâm có thể cũng ra chơi đánh đu hay không? Lý Hà Hoa muốn từ từ nhìn xem, nếu nhóc con thật sự ra chơi đánh đu, vậy tìm cơ hội gặp hắn như lần trước, sau đó đem món ăn cho hắn ăn. Nếu hôm nay nhóc con không ra, vậy buổi sáng ngày mai nàng sẽ nhờ bọn Đại Nha giúp nàng bán điểm tâm, sau đó nàng thừa dịp buổi sáng thời điểm người nhà họ Trương không ở nhà thì chuồn êm vào. Lý Hà Hoa lẳng lặng đợi đâu đó khoảng mười lăm phút thì thấy trong phòng có động tĩnh, Trương Thiết Sơn ôm Thư Lâm từ trong nhà ra tới, lập tức đi đến bàn đu dây bên này. Lý Hà Hoa cảm thấy chính mình thật may mắn, mỗi lần đều có thể chờ đúng lúc nhóc con ra ngoài chơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]