Toàn bộ điểm tâm được bày biện ở trên thớt, chỉ còn chờ bỏ vào nồi chưng chín là được. Lý Hà Hoa mất thêm một canh giờ đem bánh sơn tra cùng phù dung tô làm xong, cùng bày một bên với bánh đậu và bánh trứng trước đó cho nguội, chỉ còn chờ sau khi nguội là có thể xếp vào rổ. Tiếp theo chính tà kẹo hồ lô, Lý Hà Hoa đem sơn tra không tốt bỏ đi, sau đó cẩn thận rửa sạch, dùng xiên tre xâu tại, mỗi năm quả xiên thành một chuỗi để sang một bên, sau đó bắt đầu ngao nước đường, đợi nước đường ngao thành tình trạng như bọt biển, chậm rãi xối lên mặt trên sơn tra đã xuyên xong trước đó là được. Làm xong kẹo hồ lô thập phần xinh đẹp, trong suốt sáng trong, thoạt nhìn thật mê người, Tào tứ muội cực kì ngạc nhiên: "Muội tử, kẹo hồ lô này của muội nhìn cũng thật đẹp, hơn nữa thật sạch sẽ, không đen thui giống của người khác bán."
Lý Hà Hoa giải thích: "Có một số người bán kẹo hồ lô, sơn tra bên trong không tốt, hơn nữa trước khi nấu đều không rửa sạch, cho nên mới có màu đen như vậy, còn có người ngao nước đường không nắm chắc độ lửa cho nên thoạt nhìn có chút khó coi. Đương nhiên, tựa chọn đường cũng rất ảnh hưởng đến hương vị." Tào tứ muội cảm khái: "Làm kẹo hồ tô mà cũng có nhiều chú ý như vậy ư, quá phức tạp rồi." Lý Hà Hoa cười, kỳ thật bất Luận món ăn nào cũng đều có rất nhiều lưu ý, muốn nấu ăn ngon phải dụng tâm. Chờ sau khi kẹo hồ lô nguội, Lý Hà Hoa lấy ra ba xiên kẹo hồ lô đưa cho Tào tứ muội: "Đại tỷ, đây là cho ba hài tử trong nhà ăn, tỷ đưa cho chúng đi." Tào tứ muội nhanh chóng xua tay: "Không được không được, thứ này một cái tà hai văn tiền tận đó, cho bọn chúng ăn thì chỉ tổ lãng phí, bọn chúng không ăn đâu, muội để dành đem bán đi."
Lý Hà Hoa không nghe, đem ba xiên kẹo hồ lô nhét vào tay nàng ấy: "Làm sao mà không thể cho bọn nhỏ nếm thử chứ? Đây và muội cho bọn chúng, tỷ đừng từ chối nữa, như vậy thì xa lạ quá." Tào tứ muội từ chối một hồi không được, cuối cùng đành phải nhận lấy, sau khi cảm tạ một lúc thì mang ra phân cho ba đứa trẻ ăn. Kỳ thật trước kia bọn nhỏ đi theo nàng ấy lên phố thấy người khác bán kẹo hồ lô cũng đều rất muốn ăn, nhưng mà Tào tứ muội lại luyến tiếc, mỗi lần đều nhẫn tâm không để ý để ánh mắt của bọn nhỏ, hiện tại bọn họ thấy kẹo hồ lô hấp dẫn như vậy khẳng định rất cao hứng. Quả nhiên chỉ lát sau Lý Hà Hoa liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ. Một lát sau tiểu nhi tử Tào tứ muội là Tiểu Tam Nhi lộc cộc chạy vào, vừa tới liền hộ: "Hà Hoa di, người làm kẹo hồ lô ăn rất rất ngon nha."
Lý Hà Hoa nhìn về phía hắn thì thấy tay hắn cầm kẹo hồ lô, trong miệng còn đang nhai nhai, bên miệng còn dính một vòng nước đường màu đỏ, bộ dáng có chút buồn cười, nhưng mà trong ánh mắt tỏa là đều là hưng phấn, đây là biểu hiện của tiểu hài tử được ăn món mình thích. Lý Hà Hoa không khỏi nhớ đến đứa nhỏ Thư Lâm kia, đều là tiểu hài tử, nhóc con kia lại hoàn toàn không có hoạt bát hào phóng như Tiểu Tam Nhi vậy, nàng thậm chí còn chưa được nghe hắn phát ra âm thanh cảm thán nào. Nghĩ vậy tim Lý Hà Hoa thắt lại, yên lặng cúi đầu dùng giấy dầu gói hai viên kẹo hồ lô lớn nhất, lại gói hai khối bánh phù dung tô cùng bánh sơn tra cùng nhau bỏ vào trong rổ. Bởi vì làm quá nhiều điểm tâm cần dùng rổ để đựng, trước đó phải dùng ít nhất tám rổ mới đủ, như vậy không chỉ không đủ rổ mà người cũng không mang đi được. Thấy Lý Hà Hoa ưu sầu, Tào tứ muội dẫn nàng đến nhà chuyên làm rổ, sọt để bán ở trong thôn mua bốn cái rổ đặc biệt lớn, như vậy vừa lúc chứa đầy bốn rổ, một người hai rổ. Tuy rằng mỗi rổ trọng lượng nặng hơn nhiều, nhưng ít nhất có thể xách lên trên trấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]