Trưa hôm đó Lý Hà Hoa mượn phòng bếp nhà Tào tứ muội làm điểm tâm, lần này làm nhiều một chút cho người nhà Tào tứ muội nhấm nháp, và dùng giấy dầu đọc một phần đặt ở trong rổ, đây là phần dành cho tiểu hài tử kia. Sáng sớm hôm sau Lý Hà Hoa lại một lần đi đến trên trấn bán điểm tâm. Vài ngày không tới rất nhiều khách cũ đều chạy tới hỏi Lý Hà Hoa vì sao mấy ngày nay không có tới, Lý Hà Hoa cười giải thích trong nhà có chuyện, sau đó tiền tập trung bận rộn bán điểm tâm, không tới một canh giờ đã đem hai rổ điểm tâm toàn bộ bán xong, chỉ còn tại một bao trong rổ không bán. Sau khi Lý Hà Hoa đi mua nguyên liệu liền mang rổ trở về, không trực tiếp về nhà Tào tứ muội mà và trở về Trương gia. Nàng trốn ở cách đó không xa một hồi lâu, chờ đến khi nhìn thấy Trương Lâm thị ra khỏi cửa, xác nhận Trương gia không có ai mới lách mình tiến vào.
Lý Hà Hoa đi thẳng đến phòng bếp, ở phía sau phòng bếp thấy đứa nhỏ kia. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy hình như đứa nhỏ gầy hơn so với trước khi nàng đi, trên mặt không có một chút thịt nào, dường như chỉ còn một lớp da mỏng bọc xương, hai bàn tay nhỏ gầy như chân gà, cánh tay kia chỉ cần dùng chút lực liền gãy, làm người ta thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Ở hiện đại đứa trẻ nào mà không phải mập mạp có da có thịt, nàng chưa từng nhìn thấy qua đứa trẻ nào gầy như vậy. Nếu đây hài tử của nàng, nàng khẳng định....... Suy nghĩ của Lý Hà Hoa đột nhiên dừng tại, bởi vì nghiêm khắc mà nói thì đứa nhỏ này hiện tại chính tà hài tử của nàng. Tâm tình Lý Hà Hoa phức tạp, chậm rãi đến trước mặt đứa trẻ kia ngồi xổm xuống, mở rổ ra, lấy điểm tâm và kẹo bên trong đưa tới trước mặt Thư Lâm, thanh âm mềm nhẹ nói: "Bảo bối, người xem ta mang cho ngươi đồ ăn ngon nè? Có nhớ không, đây là bánh trứng và bánh đậu đỏ, lúc trước ngươi đã ăn rồi đó."
Lý Hà Hoa lại mở túi kẹo ra cho đứa nhỏ nhìn: "Bảo bối, người xem, đây là kẹo, kẹo ngọt nha, ăn rất ngon, ngươi có thể để lại từ từ ăn. Nhưng mà phải nhớ một ngày không được ăn quá nhiều, trước khi ngủ cũng không thể ăn, nếu không sâu sẽ cắn hỏng hết răng, ngươi đã nhớ kĩ chưa?" Sau khi Lý Hà Hoa nói xong thấy đứa nhỏ vẫn bất động, nàng dứt khoát dùng tay lấy bao bánh kẹo đưa đến trước mặt cho hắn xem, kết quả làm người ta kinh ngạc là ánh mắt đứa nhỏ khẽ chuyển động, tầm mắt thật sự bắt đầu hướng lên bao bánh kẹo, sau một lúc lâu chậm rãi vươn tay nhỏ cầm lấy một khối bánh trứng đưa vào trong miệng. Lý Hà Hoa thiếu chút nữa cao hứng cười ra tiếng. Nhìn đứa nhỏ ăn điểm tâm, mắt thấy thời gian không còn sớm, Lý Hà Hoa sợ gặp phải Trương Lâm thị nên đành phải luyến tiếc đem đồ ăn để xuống, giải thích với Thư Lâm: "Bảo bối, ta phải đi rồi, ta không muốn gặp nãi nãi cùng cha ngươi, bằng không lại không giải thích được, họ sẽ nghĩ rằng ta muốn hại ngươi nữa." Lý Hà Hoa yêu thương mà nhìn Thư Lâm vài lần: "Bảo bối, lần sau ta sẽ đến thăm ngươi, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm biết không? Không thể để gầy như vậy nữa!"
Sau một lúc Lý Hà Hoa đứng lên, ở cửa phòng bếp quan sát một chút, xác nhận không có người mới nhanh chóng lách mình đi ra ngoài, nhanh như chớp rời khỏi Trương gia. Lý Hà Hoa nào biết đâu rằng một loạt động tác của nàng bị một người nhìn thấy toàn bộ. Sáng sớm hôm nay Trương Thiết Sơn đã đi lên trên trấn, đem dã vật săn hôm qua đến tửu lâu bán, từ tửu lâu đi ra đang chuẩn bị về nhà, nhưng không biết ma xui quỷ khiến vì sao mà nhớ tới Lý Hà Hoa, bước chân dừng lại tiện đà đổi hướng đi về phía chợ. Thời điểm đến chợ liền thấy Lý Hà Hoa vẫn như cũ bán điểm tâm ở chỗ kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]