Chương trước
Chương sau


Trương Thanh Sơn thật sự không dám nói hương vị món thịt này cùng với thịt ngày hôm qua kém xa vạn dặm, sợ chọc nương hắn thương tâm.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ ăn rất ngon, rốt cuộc thì có thịt để ăn đã là rất hạnh phúc, nhưng mà đã ăn qua thịt kho ngày hôm qua, giờ ăn thịt kho của hiện tại, lại cảm thấy rất vô vị, thật kỳ quái.
Trương Thanh Sơn nhìn về phía ca hắn, muốn nhìn một chút ca hắn có phản ứng gì, kết quả ca hắn không có bất luận cái gì bất thường mà yên lặng nhai nuốt, nhìn không ra là hài lòng hay không hài lòng.
Thôi, ca hắn luôn luôn không có biểu tình, hắn vẫn là nhìn cháu trai của hắn đi.
Vừa lúc Trương Thiết Sơn gắp một miếng thịt đến bên miệng Thư Lâm cho hắn ăn, kết quả Thư Lâm không há miệng, hiển nhiên là không muốn ăn.
Trương Lâm thị cực kì khẩn trương: “Thư Lâm làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải ăn rất nhiều sao? Hôm nay sao lại không ăn? Có phải không thoải mái không?”Trương Thanh Sơn lại cảm thấy là bởi vì đồ ăn không thể hấp dẫn được cháu trai của hắn.

Trước kia Thư Lâm bởi vì chịu đói lâu dài mà biến thành không muốn ăn như hiện tại.
Mấy ngày nay sở dĩ đứa nhỏ chịu ăn hình như đều là do nữ nhân kia nấu, chỉ cần là đồ do nữ nhân kia nấu Thư Lâm dường như đều ăn, hơn nữa còn ăn rất ngon.
Nhưng nếu không phải nữ nhân kia nấu, Thư Lâm trên cơ bản đều không ăn cơm.
Trương Thanh Sơn càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ có đồ do nữ nhân kia nấu mới có thể làm Thư Lâm ăn?Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đem nữ nhân kia lưu lại sao?Không được không được, cái này nhất định không được, nữ nhân ác độc kia ngàn vạn lần không thể lưu, phải đuổi đi.
Thư Lâm sẽ dần dần tốt lên, không nhất định phải là nữ nhân kia làm gì đó.
Ý nghĩ trong lòng của Trương Thanh Sơn không người nào biết, hiện tại toàn bộ tâm ý của Trương Lâm thị đều đặt trên đại tôn tử của mình, nhịn không được mà cảm thán: “Vậy phải làm sao bây giờ, Thư Lâm lớn như vậy rồi mà vẫn không muốn ăn cơm, phải làm sao bây giờ? Vốn dĩ hắn đã gầy yếu, lại không ăn cái gì, vậy, nếu như là !.
.
”Lời phía sau Trương Lâm thị như thế nào cũng nói không ra được, nhưng mà mọi người đều hiểu.
Trương Thiết Sơn cau mày, trong mắt cũng lo lắng thật sâu.
Ngày hôm qua Thư Lâm ăn rất nhiều thịt, trong lòng hắn đặc biệt cao hứng, còn tưởng rằng bệnh trạng của Thư Lâm đang dần chuyển biến tốt, ai biết căn bản không phải vậy, Thư Lâm chỉ ăn thịt ngày hôm qua rất ngon mà thôi, thịt ngày hôm qua là do nữ nhân kia nấu!.

.
Con ngươi Trương Thiết Sơn càng thêm thâm trầm! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.
.
Mới vừa ăn cơm xong không lâu, người nhà họ Trương đang định nghỉ trưa một chút, cửa lớn trong nhà đột nhiên bị gõ, vang lên một thanh âm nữ nhân xa lạ: “Có ai ở nhà không?”Người nhà Trương gia đều nghi hoặc, bởi vì nghe âm thanh không giống người ở trong thôn.
Trương Thanh Sơn đứng lên trước đi ra nhà chính, liền thấy một phụ nhân trung niên đứng ở cửa nhà hắn, cũng không phải người thôn bọn họ.
“Ngươi tìm ai?” Trương Thanh Sơn hỏi.
Phụ nhân trung niên nói: “Ta tìm người tên Lý Hà Hoa, nhà nàng ở đây phải không?”Lý Hà Hoa? Không phải là nữ nhân kia sao, người này tìm nữ nhân kia làm gì.
Mặc dù không muốn dính đến chuyện của nữ nhân kia, Trương Thanh Sơn vẫn không tình nguyện mà mở miệng: “Đúng vậy, nàng ta ở nơi này.

”Nghe lời này phụ nhân trung niên tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ một chút cười: “Xem như ta đây tìm không lầm.
Ta tìm nàng có chút việc, có thể đi vào nói với nàng được không?”Trương Thanh Sơn trả lời: “Nàng không có ở nhà, đi ra ngoài rồi.
”Nữ nhân kia trời còn chưa sáng đã ra cửa, buổi chiều mới trở về, cũng không biết là làm gì.
Nghe nói Lý Hà Hoa không ở nhà, phụ nhân kia liền có chút thất vọng.
.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.