Chương trước
Chương sau


Làm mì sợi đối với nàng mà nói quá đơn giản, không tới mười phút liền xong.
Thậm chí Lý Hà Hoa còn cố ý làm nhiều một chút, trước hết dùng muôi múc ra hơn nửa chén, sau đó mang chén để trên ghế trong phòng bếp, rồi mang ghế đến trước mặt nam hài sau bếp, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, đây là mì sợi đấy, rất thơm, ngươi nếm thử đi.
”Thấy đứa trẻ không nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì, Lý Hà Hoa nhấp môi, thở dài một hơi nói: “Bảo bối, ta không quấy rầy ngươi, tự ngươi ăn được không? Phải cẩn thận nếu không sẽ bị phỏng, ta đi đây.
”Nói xong nàng đem nồi rửa một chút, sau đó chậm rãi bưng chén của mình trở về phòng chứa củi.
Lý Hà Hoa một bên vừa ăn mì sợi tự mình làm, vừa nghĩ đến tiểu nam hài trong phòng bếp, không biết hắn có ăn không? Có thể bị phỏng không?Ăn được một nửa, Lý Hà Hoa không yên tâm buông chén xuống đứng dậy đi đến phòng bếp, muốn đi xem đứa nhỏ kia có bị phỏng hay không.

Kết quả vừa đi đến cửa phòng bếp liền nghe thấy thanh âm nữ nhân bên trong, người đó là Trương Lâm.
Lý Hà Hoa nhanh chóng dừng chân lại.
Bên trong truyền ra giọng nói đầy kinh ngạc của Trương Lâm: “Mì sợi ở đâu ra vậy Thư Lâm?”Hiển nhiên là không có ai trả lời.
Lý Hà Hoa lại lén lút trở về phòng chứa củi.
Vừa mới đóng cửa phòng củi liền nghe thấy có hai người nói chuyện bên ngoài, Là Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn vừa về tới.
Lý Hà Hoa cúi đầu, tiếp tục ăn mì sợi của mình.
Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn không nhìn thấy nương và Thư Lâm, để đồ vật trong tay xuống rồi đi vào bếp.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Trương Lâm đang cong eo đứng ở trong bếp nói gì đó, thấy hai nhi tử trở về bà ấy liền thẳng lưng dậy, nói: “Các con đã về rồi à.
”Trương Thanh Sơn tò mò hỏi: “Nương, người đang làm gì vậy? Đang cùng Thư Lâm nói chuyện sao?”Trương Lâm nhíu mày: “Vừa rồi ta đi ra suối giặt quần áo, trở về thì thấy trước mặt Thư Lâm có thêm chén mì, cũng không biết ở đâu, ta hỏi Thư Lâm, Thư Lâm cũng không để ý tới ta.
”Trương Thanh Sơn nhanh chóng đến xem, quả nhiên thấy trước mặt Thư Lâm có một băng ghế, phía trên có một chén mì sợi còn hơi nóng, vừa ngửi thế nhưng còn nghe được một mùi hương hấp dẫn mê người.

“Mì sợi này thật thơm nha, ở đâu ra vậy?” Trương Thanh Sơn nghi hoặc không khỏi nhìn về phía ca hắn.
Trương Thiết Sơn cũng trông thấy chén mì, nhưng hắn không nói gì, chỉ là ánh mắt có phần đăm chiêu, sau một lúc thì lắc đầu, thanh âm nhàn nhạt nói: “Không sao, ta đến ôm Thư Lâm ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài đi.
”Nói xong liền đi đến, duỗi tay đem Thư Lâm ôm vào lòng ngực đi ra ngoài.
Trương Thanh Sơn nhìn mì sợi trên ghế, nghĩ nghĩ cũng bưng lên mang theo ra khỏi phòng bếp.
Mì sợi này ngửi mùi cũng thật thơm, mặc kệ ai cho Thư Lâm, khẳng định đối với Thư Lâm là có ý tốt, không ăn không phải lãng phí sao, vẫn là cho Thư Lâm ăn đi.
Trương Thanh Sơn đem mì sợi bưng lên bàn, lại để lên trên đó một đôi đũa: “Ca, mì sợi này thơm quá, nhất định cùng một người với người hôm qua cho Thư Lâm bánh bao, tay nghề người này khẳng định rất tốt.
Ca, ngươi đút cho Thư Lâm ăn đi.

”Trương Lâm ở một bên nghi hoặc nói: “Thật là kỳ quái, ta giặt quần áo ở cách đó không xa, không phát hiện ai vào trong nhà cho Thư Lâm đồ ăn cả.
Hơn nữa người trong thôn cho này kia làm gì mà không nói một tiếng chứ?”Trương Thanh Sơn khó hiểu lắc đầu: “Không biết, chắc là không muốn cho chúng ta biết, dù sao chỉ cần người đó đối tốt với Thư Lâm là được.
”Trương Lâm ngẫm lại cũng phải: “Đưa đồ ăn cho Thư Lâm, khẳng định là đối tốt với Thư Lâm, mì sợi này cho đứa nhỏ ăn đi, không thể lãng phí ý tốt của người ta.
”Trương Thiết Sơn không dấu vết ngó về cửa phòng chứa củi đang đóng, không nói gì chỉ tiếp nhận đũa trong tay Trương Thanh Sơn, kẹp lên một đũa mì sợi, trước tiên đưa vào miệng mình.
.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.