Chương trước
Chương sau
Lý Kim Phượng té trong vũng máu, trên cổ thon dài trắng noãn của nàng có một vết thương chảy đầy máu, trên bụng cũng bị đâm vài đao, máu chảy thành vũng, co quắp mấy cái rồi không còn động tĩnh, ánh mắt vẫn còn mở thật to nhìn Như Ý, có thể đến chết nàng ta cũng không nghĩ đến Như Ý sẽ giết nàng, nàng cho là mình sẽ trải qua cuộc sống phú quý mỗi ngày.
Như Ý hoảng sợ tựa vào trên tường nơi ngõ hẻm, nhìn thi thể Lý Kim Phượng che miệng mình không để mình kêu ra tiếng, nàng muốn giết Lý Kim Phượng, nhưng thật sự hạ thủ vẫn thấy sợ hãi, cho đến khi nghe bên ngoài ngõ hẻm có tiếng người nói chuyện với nhau nàng mới lấy lại tinh thần, nhìn thi thể Lý Kim Phượng mặt nhăn cau mày, làm cho mình đừng sợ hãi nữa. Nàng nhìn xem, đó là hẽm cụt, bên trong chỉ có một chút đồ vô dụng, nàng đem những thứ đó đều vứt ở trên người Lý Kim Phượng, sau đó mở mở bao quần áo tùy thân mang theo bên người, bên trong có mấy bộ y phục, lần này lúc nàng đi ra ngoài đã quyết định phải báo thù cho mình, sau khi báo thù xong còn định ẩn trốn một thời gian, cho nên nàng đã mang theo y phục, còn lấy trộm bạc trong nhà.
Thay đổi y phục sạch sẽ, Như Ý cũng không quay đầu lại rời khỏi ngõ hẻm.
Đã giết một người, Như Ý gan lớn, mới vừa rồi tất cả cảm giác sợ hãi kia đều biến mất, hoặc là không làm nếu đã làm thì làm cho xong, cũng giết chết Tô Nguyên Xuân, nàng cũng không có ý định bỏ qua cho Cao Chính Bình, nam nhân không có tâm can này, bọn họ đã từng ngọt ngọt ngào ngào, cuối cùng hắn lại trơ mắt nhìn mình bị hành hạ như thế mà không chút động dung, đem mình ném xuống như con chó chết, sớm đã cùng Lý Kim Phượng ở chung một chỗ, nam nhân như vậy nàng không giết hắn thì chưa nguôi giận!
Như Ý nghĩ tới chủ ý mới vừa rồi của Lý Kim Phượng, nghĩ đây thật là một ý kiến hay, cũng nói rõ các nàng đúng là bằng hữu, bởi vì Như Ý cũng từng nghĩ biện pháp này hại chết Tô Nguyên Xuân, chỉ là bởi vì các loại nguyên nhân mà nàng chưa có động thủ, cuối cùng lại để đối phương hạ độc thủ trước với mình.
Như Ý đã sớm mua xong thuốc, có điều những thứ kia đều ở trong phòng mình ở Cao gia, Như Ý nghĩ mình phải nghĩ biện pháp lẫn vào Cao gia, tìm những thuốc kia, sau đó lại nghĩ biện pháp hạ độc vào thức ăn hoặc nước trà của Tô Nguyên Xuân cùng Cao Chính Bình.
Như Ý hiểu rõ một vài chuyện ở Cao gia, nàng biết bức tường ở hậu hoa viên Cao gia có một lỗ chó, có nha hoàn lặng lẽ từ nơi đó trốn đi ra ngoài, nàng đã sớm biết nhưng không quản, không nghĩ đến bây giờ lại tiện nghi cho mình. Nàng từ cái chỗ kia lén lút vào trong, sau đó đánh ngất xỉu một đứa nha hoàn đổi lấy y phục nha hoàn, mượn sắc trời bắt đầu tối chạy đến sân viện mình từng ở, bởi vì chuyện nàng phạm sai lầm nên nơi này đã trở thành một tòa không người ở, hoàn toàn không còn chút náo nhiệt nào.
Như Ý đứng ngẩn ngơ một lúc rồi lập tức vào phòng, phát hiện những thứ đáng giá bên trong đã sớm không còn, nàng tìm được nơi mình giấu đồ, phát hiện đồ vẫn còn ở đó, có một chút bạc còn có bao thuốc kia.
Như Ý lén lút đến phía ngoài phòng bếp, nàng biết lúc nào Tô Nguyên Xuân thích uống một chén trà, cũng biết Cao Chính Bình thích uống canh gì, chia ra hạ độc vào trong món bọn họ muốn dùng, sau đó ẩn núp chờ kết quả.
Như Ý phát hiện mình tuyệt không sợ, ngược lại rất sốt ruột, nàng hi vọng hai kẻ tiện nhân kia mau chút chết đi!
Qua không đến nửa canh giờ đã nghe trong viện loạn thành một đoàn, có tiếng nha hoàn bà tử vừa thét chói tai vừa khóc la, những âm thanh kia nối tiếp nhau, một lát la lên lão gia phu nhân chết rồi, một lát kêu kêu thiếu gia đã xảy ra chuyện, một lát lại là thiếu phu nhân không xong rồi.
“Thật là trời cao có mắt mà, cả nhà các ngươi chết hết là đáng!”
Như Ý vừa nghe chẳng những Cao Chính Bình Tô Nguyên Xuân trúng độc, ngay cả cha mẹ Cao Chính Bình cũng không thoát khỏi, nàng cố nén không cất tiếng cười to, cũng không đợi kết quả, xoay người rời khỏi Cao gia.
Như Ý ra khỏi Cao gia sau đó biến mất trong bóng đêm.
Tất cả chủ tử Cao gia đều bị trúng độc chết, trong phủ nha hoàn bị đánh ngất xỉu bị trói bằng áo ngoài miệng bị bịt kín quăng vào trong bụi cỏ, chuyện này đã khẳng định có người vào Cao gia hạ độc giết người. Lập tức huyện nha ra lệnh cho tất cả bộ khoái điều tra án tử này.
Thi thể Lý Kim Phượng vào ngày thứ ba mới bị phát hiện, một đêm nàng không về nhà, nam nhân trong nhà còn tưởng rằng nàng trở về nhà mẹ đẻ, ngày thứ hai cũng không đi đón, nhưng đợi đến ngày thứ ba còn không thấy Lý Kim Phượng trở về cũng có chút sốt ruột, đi đến thôn Hạ Cầu đón Lý Kim Phượng, lại nghe nói Lý Kim Phượng không có về nhà mẹ đẻ, thế mới biết nàng mất tích, lập tức đi báo quan. Quan phủ đang dốc toàn lực điều tra vụ án Cao gia, đối với vụ án của Lý Kim Phượng cũng không coi trọng. Có tên tiểu tặc trộm đồ bị truy đuổi chạy vào hẻm cụt kia mới phát hiện thi thể Lý Kim Phượng, bị hoảng sợ đến chân mềm nhũn gào to.
Đây cũng là dấu vết của vụ án mạng, Huyện lệnh cùng bọn bộ khoái đều nhanh chóng xoay quanh, Vương bộ đầu bị Huyện lệnh thúc dục mau chóng phá án, nhanh chóng muốn kết thúc vụ án.
Dưới trướng Vương bộ đầu có một Tiểu bộ khoái lặng lẽ nói với Vương bộ đầu cái chết của Lý Kim Phượng và chuyện Cao gia có thể là cùng một người làm.
“Tại sao ngươi nói như thế?” ánh mắt Vương bộ đầu sáng lên, nhìn chằm chằm Tiểu bộ khoái.
“Bởi vì Lý Kim Phượng kia có dính dấp với Cao thiếu gia Cao Chính Bình, ta đã từng tận mắt nhìn thấy.” Tiểu bộ khoái kia nói, đối với việc Cao Chính Bình dây dưa không rõ cùng phụ nữ có chồng khiến hắn vừa khinh bỉ lại vừa hâm mộ, nhưng bây giờ một chút cũng không hâm mộ nổi, đây cũng là cùng nhau mất mạng a.
Vương bộ đầu vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.
Tiểu bộ khoái nói: “Lão đại, ngươi nói có phải nam nhân kia của Lý Kim Phượng biết mình bị đội nón xanh nên giết vợ cùng cả nhà Cao gia không?”
Vương bộ đầu gõ đầu của hắn một cái nói: “Nam nhân kia không có lá gan đó! Nếu hắn thật sự muốn giết Lý Kim Phượng cũng không cần giết ở chỗ đó! Hơn nữa người cởi y phục của nha hoàn Cao gia kia, nhất định là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân trẻ tuổi! Người đó và Cao gia còn có Lý Kim Phượng có thù hận rất sâu, nữ nhân như vậy có thể có mấy người?”
Vương bộ đầu đã nghĩ đến một mục tiêu, đó chính là Như Ý, hắn thân là bổ đầu tự nhiên cũng biết tình huống của Cao gia, đồng thời cũng hay đi đến thôn Hạ Cầu điều tra vụ án nên cũng biết thôn trưởng thôn Hạ Cầu còn có Tạ gia phú hộ mới nổi lên, biết thân phận Lý Kim Phượng cùng Như Ý.
Vương bộ đầu nghĩ Lý Kim Phượng cùng Cao Chính Bình có đầu đuôi, mà Như Ý là thiếp thất Cao gia, trước đó vài ngày còn bị đuổi ra khỏi phủ, Như Ý cùng Lý Kim Phượng là cô nương cùng thôn, chuyện của Lý Kim Phượng cùng Cao Chính Bình có thể chọc giận Như Ý, Như Ý có động cơ giết Lý Kim Phượng, cũng có động cơ giết cả nhà Cao gia.
Vương bộ đầu dẫn người đi đến thôn Hạ Cầu tìm Như Ý, quả nhiên phát hiện Như Ý đã không còn ở nhà, lại càng khẳng định nàng chính là hung thủ giết người.
Mặc dù Vương bộ đầu cùng Tạ Hữu Thuận quen biết không lâu, nhưng nhìn rất thuận mắt Tạ Hữu Thuận, cũng không làm khó Tạ gia, để cho bọn họ nói ra tung tích Như Ý.
Vốn Uông thị bởi vì Như Ý đột nhiên rời đi đã lo lắng thành bệnh nằm trên giường gạch, hiện tại vừa nghe nàng dính dấp đến mấy vụ án mạng, thoáng chốc tê liệt ngã xuống giường gạch, Triệu lang trung vội đến nhìn, hạnh hạ một phen mới cứu tỉnh được rồi, nhưng lại bị trúng gió rồi.
Tạ gia đại loạn, phòng lớn oán trách cha mẹ cưng chiều Như Ý thành người vô pháp vô thiên lòng dạ ác độc như vậy, cả nhà Tạ Hữu Hòa rút về nhà mới của bọn họ không muốn đến nhà cũ. Tạ Hữu Thuận,Tạ Hữu Thái cùng vợ bọn họ đều đến đây, đưa bạc cùng các loại thuốc bổ, để Cát Tường và Phương thị chiếu cố cho tốt Uông thị, Tử thị cùng Tiêu Lê Hoa cũng đem canh đưa đến.
Mặc dù Tạ Sinh Tài không ngã xuống, nhưng giống như già đi mười tuổi, trong môt đêm đầu tóc bạc hơn phân nửa, ông đặc biệt đi đến Lý gia, nhận lỗi với Lý gia, còn muốn quỳ xuống lại bị thôn trưởng đở lấy.
Nhà thôn trưởng bởi vì Lý Kim Phượng chết đi thật gian nan, nhưng cũng rất xấu hổ và giận dữ, lúc Vương bộ đầu đến cũng nói thẳng chuyện của Lý Kim Phượng, hắn nói như vậy là vì giao hảo với Tạ Hữu Thuận, không muốn nhà Tạ HữuThuận kết thù với nhà thôn trưởng. Hai vợ chồng Tạ HữuThuận và Tiêu Lê Hoa cũng đến, cho dù thế nào Lý Kim Phượng đã chết, còn vô cùng có khả năng là Như Ý giết, bọn họ thân là ca ca tẩu tử của Như Ý cũng không thể né tránh, muốn thay cha mẹ ra mặt.
Người một nhà thôn trưởng cùng Tạ gia có quan hệ không tệ, hơn nữa Lý Kim Phượng có lỗi trước với Như Ý, Như Ý lại có bộ dạng bi thảm như thế, đối với việc Như Ý giết chết Kim Phượng bọn họ cũng thật không có mặt mũi nào trách cứ Tạ gia, trừ vợ thôn trưởng trốn ở trong phòng kêu khóc mấy tiếng đã bị thôn trưởng đè xuống, cũng không bị gây khó khăn gì.
Bởi vì Tạ Hữu Thuận đã đến, Tạ Sinh Tài lại đến thì càng không chịu ủy khuất gì, trong lòng Tạ Sinh Tài càng áy náy hơn, run rẩy mà về nhà, đóng cửa không ra ngoài.
Lúc này Như Ý ở bên ngoài sống cũng không quá tốt, trên người nàng mang theo không ít bạc. Nhưng một nữ tử nhu nhược lưu lạc bên ngoài cũng không tốt, rất nhanh đã bị người ta trộm sạch tiền bạc, nếu không phải nàng bị sẹo chằng chịt khắp mặt thì ngay cả người cũng không giữ được, ở bên ngoài sống cảnh màn trời chiếu đất. Rất nhanh nàng đã không chịu đựng nổi, hơn nữa quan phủ truy nả nàng, nàng ngay cả đi xin cơm cũng không dám đi, chỉ có thể lén lút trở về tìm người nhà để bọn họ cứu mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.