Chương trước
Chương sau
Ngày đó sau khi Như Ý về nhà, ban đêm nóng sốt lên rồi, cuối cùng lang trung trong y quán đã sớm nghĩ đến vấn đề này nên đã bốc thuốc, cho nàng ta uống, Phương thị Lý thị cùng Cát Tường thay phiên trông một đêm, dùng khăn ngâm nước lạnh đặt ở trên trán để hạ nhiệt độ, rốt cuộc đến sáng sớm đã hạ sốt, thế nhưng giày vò người trong nhà đến thảm, nhất là ba người Cát Tường đều mang theo quầng thâm dưới mắt, từng bước từng bước trong lòng đều mang theo oán khí.
Đây là Như Ý gây ra chuyện bị đuổi về nhà mẹ đẻ, không phải lập được đại công trở về, không chê nàng ta đã là không tệ lắm rồi, còn bị hành hạ khiến cả nhà nghỉ ngơi không được lại còn phải tốn bạc. Chẳng qua Cát Tưởng chỉ thầm oán giận, nhưng Phương thị cùng Lý thị đã lộ ra tức giận.
“Nương, chúng ta mệt mỏi đến nỗi đứng còn không vững, cũng nên bảo Nhị tẩu cùng Tứ đệ muội đến thay phiên một chút chứ?” Lý thị nói, lúc này đặc biệt hối hận chưa chuyển ra ngoài.
Uông thị mắng: “Chỉ mới sai các ngươi chiếu cố có một đêm mà các ngươi đã ngại khổ rồi sao? Muốn dựa vào các ngươi sau này chiếu cố hai lão già chúng ta, các ngươi còn không chết trước so với chúng ta! Ba người chiếu cố không được một người, ta xem các ngươi không phải mệt mà là không có lòng!”
Phương thị nói: “Nương, người đừng tức giận a, Nhị đệ muội cùng Tứ đệ muội đều là người tinh tế, có các nàng chiếu cố chắc chắn người sẽ phục hồi tốt, còn nữa cuộc sống các nàng trôi qua tốt như vậy, nói không chừng còn có thể mang thứ gì tốt đến thăm, như vậy đối với thân thể của Như Ý cũng có chỗ tốt! Con nhìn thấy Như Ý như vậy, lòng của con đau lắm!”
Cát Tường cũng ở một bên hát đệm, nàng ta nghĩ mình cũng là người ở bên ngoài đấy, tại sao chỉ có mình phải ở lại chỗ này chiếu ứng, còn hai người kia thì không cần? Thật không công bằng.
Uông thị vừa nghe cũng cảm thấy có lý, có nhiều người chiếu cố Như Ý bà ta cũng an tâm hơn, có điều bà ta còn chưa nói gì đã bị Tạ Sinh Tài ngăn cản, Tạ Sinh Tài nói: “Các ngươi đều yên tĩnh chút đi! Cát Tường, con là tỷ tỷ của Như Ý, chiếu ứng cho nó là đúng rồi! Vợ lão Đại, vợ lão Tam hai người ở gần cũng dễ dàng, còn hành hạ hai người đã sớm phân gia làm cái gì? Lão bà tử, còn có các ngươi cũng đã ba bốn người, còn chiếu cố không được một người nằm trên giường gạch sao? Các ngươi cũng đừng sống nữa!”
“Nếu các ngươi đi tìm các nàng, ta cũng đem người đuổi trở về, để các ngươi không cần thay phiên nghỉ ngơi chăm sóc Như Ý!” Tạ SinhTài nói xong liền xoay người rời đi, nghĩ đến những người làm cho người ta bớt lo kia toàn bộ đều phân gia cả rồi,  lại để cho đám người làm cho người ta không bớt lo đều ở chung một chỗ, thật đúng là oan nghiệt, vốn hai nhà lão Nhị lão Tứ đã có chút xa cách, nếu còn giày vò bọn họ sẽ càng đẩy bọn họ ra xa hơn thì phải làm sao?! Rốt cuộc vẫn là con của mình.
Mấy người Uông thị đều rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác, bình thường lão gia tử không lên tiếng, nhưng một khi cứng rắn thì cho dù mười con bò cũng không kéo lại được.
“Nước, ta muốn uống nước.” Lúc này Như Ý tỉnh, lập tức Uông thị gọi người mớm nước cho nàng ta, bà ta muốn tự mình uy, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt khuê nữ thì trong lòng bà ta run lên, đau lòng quá, một khuê nữ tốt lành giống như một đóa hoa, vậy mà lại kết thúc thế này.
Như Ý uống nước xong có chút tinh thần, mơ hồ một lát nhớ đến chuyện đã xảy ra, giãy dụa lấy tay sờ mặt của mình, từ miệng bật ra một tiếng kêu đau đớn, nước mắt rơi xuống, chảy đến miệng vết thương càng đau hơn. Nàng ta giống như bị điên bắt đầu giãy dụa, đau đến tê liệt ngã xuống trên giường gạch, lại la hét giãy dụa, bộ dáng hết sức đáng sợ.
Uông thị bảo ba người Cát Tường đè Như Ý lại, ở một bên nhẹ giọng khuyên nhủ, năn nỉ nàng ta đừng cử động mạnh.
Hành hạ một lúc lâu Như Ý mới bất động, dường như đã chết, cặp mắt của nàng ta tràn đầy tơ máu, bởi vì vết thương trên mặt được đắp thuốc mà vô cùng xấu xí, giờ đây gương mặt thật sự rất dọa người, ngay cả mẹ ruột của nàng ta cũng không dám nhìn nàng ta. Hai chị dâu cùng tỷ tỷ nhìn một ngày một đêm cuối cùng đã tôi luyện được lòng can đảm, còn có thể liếc nhìn thêm một chút.
“Nương, con bị oan uổng, con bị oan! Con không có tư thông với Cao Đại Lang! Không có! Có người lừa con đi đến nơi đó! Có người muốn hại con! Nương, Nương! Con muốn bắt được người kia, con muốn xé nát người này!” giọng nói Như Ý từ lúc bắt đầu rất trầm thấp, sau càng ngày càng cao, biến thành rống giận đầy bén nhọn, ở ngoài sân cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai của nàng ta.
Uông thị vừa nghe vội vàng đi đến nói: “Con nói gì?! Con bị người ta oan uổng? Là ai lừa gạt con? Con nói mau, Nương để các ca ca đi làm chủ cho con! Có phải Cao Đại Lang kia lừa gạt con hay không? Nhất định là tên tiểu tử kia! Con gật đầu, nương liền bảo các ca ca đến đập phá nhà bọn họ! Sau đó bắt hắn đi đến nhận tội với Cao cô gia!”
Cát Tường nói: “Nương, nếu Cao thiếu gia tin lời Như Ý… Như Ý còn có thể trở thành như vậy?”
Lý thị cũng nói: “Như Ý đã trở thành như vậy, cho dù có cùng Cao thiếu gia nói gì thì hắn cũng không đón Như Ý trở về.”
Uông thị vừa nghe cũng im lặng rồi, bà ta nghĩ đúng vậy a, Như Ý đã thành như vậy, dù Cao thiếu gia biết là sai, cũng sẽ không muốn con bé nữa, sẽ không cho là mình trách lầm con bé, ngay từ đầu Cao thiếu gia đã không tin Như Ý.
Phương thị lại nói: “Chuyện này nếu có thể giải thích rõ ràng cũng tốt, ít nhất chúng ta không đắc tội Cao gia, Cao gia sẽ không gây phiền toái cho chúng ta. Như Ý, muội nói cho đại tẩu nghe, rốt cuộc người nào muốn hại muội? Là chuyện gì xảy ra? Làm sao muội lại ở chung một chỗ với Cao Đại Lang?”
Như ý nói: “Nhất định là tiện nhân Tô thị kia! Ta có gặp Cao Đại Lang, nhưng căn bản chúng ta không có đến viện kia! Là có người làm chúng ta mê man rồi đem chúng ta qua đó! Nhất định là Tô Nguyên Xuân nữ nhân chết tiệt kia, nàng ta hận ta được thiếu gia sủng ái, hận không được giết chết ta, cho nên nàng ta mới cho người nhìn chằm chằm chúng ta, thấy ta ở cùng với Cao Đại Lang một chỗ liền nghĩ ra gian kế này! Ta muốn giết nàng ta!”
Cát Tường bỉu môi, nói: “Muội vẫn gặp mặt Cao Đại Lang? Muội gặp mặt hắn làm cái gì? Muội ngu a, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy, đến lúc đó có miệng cũng không giải thích được!”
Lý thị cười quái dị một tiếng nói: “Khó trách nghe nói Cao Đại Lang hay gây lộn cùng vợ hắn, thì ra vẫn còn nhớ đến ngươi, Như Ý ngươi có đầu óc như vậy, sao lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này?”
Như Ý không lên tiếng, dùng ánh mắt trừng các nàng, nàng ta đúng là có cùng Cao Đại Lang gặp mặt, nhưng căn bản nàng ta không có ý vượt quá gì với Cao Đại Lang, chẳng qua nàng ta hận Cao Đại Lang ban đầu lui hôn gây khó khăn cho nàng ta, cho nên muốn hành hạ Cao Đại Lang một chút, cho hắn hi vọng lại khiến hắn không vui, cuối cùng hành hạ hắn đến khi hắn hưu vợ mới thôi. Dù sao đến lúc đó mình không để ý đến hắn, hắn cũng không dám đắc tội Cao gia, chỉ có thể như kẻ câm ăn hoàng liên, lại không nghĩ rằng tự mình hại mình!
Phương thị nói: “Như ý, chỉ bằng suy đoán của ngươi nói là Tô thị làm, lại không có chứng cứ, ai sẽ tin lời ngươi, ngươi đã nói lời này với Cao thiếu gia rồi sao, hắn căn bản cũng không tin ngươi? Nếu tin ngươi, ngươi còn có thể thành ra thế này sao?!”
Như Ý cắn chặt hàm răng, đúng, Cao Chính Bình không tin, bởi vì lúc đó Tô Nguyên Xuân ở nhà, hắn cho rằng trước lúc chết mình còn cắn trả một cái, nhưng nàng ta vẫn cho rằng chính là Tô Nguyên Xuân làm, ngày đó mình đi đến chỗ không ai biết kia, phát hiện ra mình hơn nữa rất nhanh còn đem mình và Cao Đại Lang thiết kế thành như vậy, chỉ có Tô Nguyên Xuân mới có thể làm được! Mình trở thành như vậy tất cả là do nàng ta, nghĩ đến Tô Nguyên Xuân cao cao tại thượng đắc ý nhìn mình, giống như cỏ dại mọc trên mặt đất, trong lòng nàng ta tràn đầy lửa giận.
Uông thị thấy Như Ý không lên tiếng, cũng cảm thấy nhụt chí rồi, nghĩ xem như khuê nữ bị hãm hại còn không bắt được nhược điểm của người ta, cho dù hoài nghi Tô Nguyên Xuân, bọn họ tìm tới cửa cũng không tốt, hiện tại khuê nữ có bộ dạng này cũng không còn cách nào vãn hồi. Bà ta thở dài bảo Như Ý phải dưỡng thương cho tốt rồi từ từ tính sau.
Như Ý nghĩ mình nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, bây giờ mình trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, những kẻ hại nàng ta cũng không sống quá thư thái được.
Chuyện Như Ý cùng Cao Đại Lang có muốn dấu diếm cũng không dấuđược, rất nhanh đã bị mọi người biết, đều cảm thấy Tạ gia gia môn bất hạnh nuôi ra một khuê nữ làm nhục môn phong như thế, cũng may Tạ gia có Tạ Hữu Thuận ở trong thôn có nhân duyên khá tốt, thế nên mới không khiến Tạ gia ở thôn Hạ Cầu quá khó khăn, nhưng người Tạ gia ra cửa cũng không nói chuyện với nhiều người, cảm thấy mất mặt.
Cuộc sống của Cao Đại Lang còn thảm hơn Như Ý, vợ hắn trở về nhà mẹ đẻ mang theo người trong nhà trở lại, vừa thấy bộ dáng Cao Đại Lang lập tức ầm ĩ lên, người nhà mẹ đẻ vợ Cao Đại Lang phát hiện Cao Đại Lang bị thương chỗ đó, nói với vợ Đại Lang, lập tức nàng ta náo loạn muốn hòa ly, người nhà mẹ đẻ cũng ủng hộ, kết quả nhanh chóng mang theo đồ cưới cùng thư hòa ly rời đi. Đầu tóc Cao thôn trưởng bạc một nửa, vợ Cao thôn trưởng nhìn nhi tử sau này đoạn tử tuyệt tôn, ánh mắt cũng muốn khóc mù.
Tiêu Lê Hoa cảm thấy Như Ý cũng rất thê thảm, mặc dù là do nàng ta tự làm tự chịu, nhưng cũng là em gái của chồng mình, nhìn trên mặt Tạ Hữu Thuận không có nụ cười, nàng nhìn thấy cũng không vui, nàng đi qua thăm Như Ý vài lần, tặng chút ít bạc cùng thuốc bổ coi như là hết lòng, Tử thị cũng đi rồi, mang theo đồ đạc, có điều hai người cũng không giúp đỡ chiếu cố Như Ý, các nàng không muốn trở thành nơi trút giận của ai kia.
Như Ý cũng không muốn Tiêu Lê Hoa đến thăm mình, nàng ta vừa nhìn thấy Tiêu Lê Hoa thì tức giận, cũng bởi vì Tiêu Lê Hoa, nàng ta mới không thể gả cho Triệu Lâm Đình, nếu như nàng ta gả cho Triệu Lâm Đình thì bây giờ mình trôi qua hạnh phúc biết bao nhiêu, làm sao lại biến thành như ngày hôm nay? Cũng bởi vì Tiêu Lê Hoa đắc tội với Tô Nguyên Xuân, Tô Nguyên Xuân mới có hận mình như thế, mình mới không bị Tô Nguyên Xuân thiết kế hại đến nông nổi này! Hiện tại Như Ý không cách nào trả thù Tô Nguyên Xuân được nên đem toàn bộ oán hận đều trút lên đầu Tiêu Lê Hoa người ở gần nhất.
Tiêu Lê Hoa nghe Như Ý chỉ trích mình, rất im lặng, nghĩ người này thật rất biết kiếm cớ cho mình, nếu như nàng ta không thiết kế Triệu Lâm Đình thì làm sao gặp phải Cao Chính Bình? Nếu như nàng ta không vào Cao gia thì làm sao Tô Nguyên Xuân xem nàng ta như cái đinh trong mắt? Làm sao rơi vào tình cảnh như thế này? Tất cả đều do lòng tham hư vinh của chính nàng ta hại nàng ta, nhưng hết trách người này lại trách người khác, thật không thể làm cho người ta đồng tình!
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt mùa hạ đã đến.
Vào lúc khí trời dần dần trở nên mát mẻ, Tiêu Lê Hoa cũng không hạn chế hai đứa con trai suốt ngày ngây ngốc ở nhà, tùy bọn chúng đi chơi, nam hài tử vẫn nên chạy nhảy nhiều mới có thể lớn lên khỏe mạnh, hiện tại hai đứa con trai đều giống như cây tùng nhỏ, Tiêu Lê Hoa rất hài lòng, không cầu bọn họ một bụng văn chương, chỉ mong bọn chúng khỏe mạnh trường thọ.
Tiêu Lê Hoa tìm Ngọc Nương ngồi chơi, nàng rất thích nhi tử của Ngọc Nương, tiểu tử mập kia gọi là Tiểu Bảo, làm con nuôi của Tiêu Lê Hoa.
Mới đi đến trước cửa nhà Ngọc Nương đã nghe tiếng Dương Thảo gọi nàng, nàng thấy Dương Thảo bực bội đi đến đây, cười hỏi nàng ấy sao thế.
“Còn có thể thế nào? Em gái chồng ta trở lại, cũng không biết bản thân thế nào, mà bây giờ càng ngày càng kiêu ngạo rồi, dù gì ta cũng là đại tẩu của nàng ta, lại sai khiến ta giống như hạ nhân! Ta chạy đến đây hít thở không khí một chút, nếu không không nhịn được muốn mắng nàng ta.”
“Không cần tức giận, cùng ta đi thăm Ngọc Nương, ta có làm cho Tiểu Bảo nhà Ngọc Nương đôi giày đầu hổ này, mang đến cho nó thử một chút.”
“Ta nhìn xem, ngươi muốn đến nhìn đứa bé này để dính phúc khí, đến lúc đó nói không chừng cũng có thể sinh thêm một tiểu tử, ngươi không biết em chồng kia của ta gả ra ngoài lâu như thế ngay cả một đứa nhỏ cũng không sinh được, lại dám chê cười ta không sinh được nhi tử. Trước kia nàng ta cũng không có gan này, thật không biết hiện tại như thế nào, nói ta cả đời không thể sinh nhi tử, cũng phải nhìn lại nàng ta có thể sinh được hay không chứ. Hôm nay ta bị nàng ta đâm, nhịn không được cũng đâm nàng ta hai câu, nhưng nàng ta một chút cũng không tức giận! Ta liền đi ra khỏi cửa, đại tẩu như ta thật uất ức a.”
Dương Thảo thở dài, nàng gả đến đây nhiều năm chỉ sinh một mình Tiểu Nguyệt, đây vẫn là tâm bệnh của nàng, cuối cùng Ngọc Nương sinh được nhi tử, nàng cũng mong đợi có thể sinh được nam tử.
“Nhất định có thể sinh, ngươi đừng vội, càng gấp gáp càng khó có.”
Tiêu Lê Hoa khuyên nhủ, nghe Dương Thảo oán trách Lý Kim Phượng, nghĩ thầm làm sao Lý Kim Phượng lại thay đổi lớn như vậy? Từ lúc nào nàng ta bắt đầu thay đổi? Đột nhiên nàng nghĩ đến mùa xuân lúc Lý Kim Phượng vứt chiếc nhẫn vàng kia, chân mày không khỏi nhíu lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.