Tuyết đè nhà
Về đến nhà, Tạ Hữu Thuận đặt Thạch Đầu trên giường gạch, Mộc Đầu ngồi vào bên cạnh Thạch Đầu, hai người vừa cởi giày bông vải liền tựa vào đống chăn bông. Tạ Hữu Thuận sờ soạng kháng chút, vẫn còn nóng, hắn đi lấy chút ít than bỏ vào chậu than, để căn phòng thêm ấm áp.
Tiêu Lê Hoa nhìn vải bố băng bó trên đầu Thạch Đầu, đau lòng.
Thạch Đầu nói: “Nương, con thật không đau, người cũng đừng khóc, con cũng không khóc.”
Mộc Đầu ngồi chồm hỗm đứng lên chu cái miệng nhỏ nhắn thổi hơi lên đầu Thạch Đầu, nói: “Nương, con thổi cho ca ca, thổi một chút liền hết đau.”
“Các con đều là những đứa trẻ ngoan, Nương không khóc, có điều sau các con nhớ kỹ, sau này không nên vì loại chuyện nhỏ nhất như làm người tuyết mà đánh nhau, cũng không phải nói các con bị đánh mà không được đánh trả, hoặc nhìn người khác bị ai khi dễ mà không đưa tay, các con có thể vì người thân bằng hữu hoặc giúp người đáng giúp đi đánh nhau. Còn phải đảm bảo bản thân cũng an toàn, như vậy mới có ý nghĩa, người tuyết hỏng rồi có thể làm cái khác, vì cái này đánh nhau để bị thương thì không đáng. Hiểu không? ”
Tiêu Lê Hoa dạy dỗ hai đứa trẻ, nàng cũng không cho rằng hài tử đánh nhau đều sai, có đứa bé trai nào không biết đánh nhau, nhất là ở nông thôn mỗi ngày đều chạy loạn ra ngoài chơi, cho dù đánh nhau không phải chuyện thường như cơm bữa cũng không phải chuyện ly kỳ, nàng cũng không còn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/749211/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.