Phía chân trời đang có những tia nắng buổi sáng báo hiệu sắp bắt đầu một ngày mới. Nhưng ở trong thành thì không khí lại rất căng thẳng, quân địch đã đến chân thành rồi rất nhanh sẽ hạ lệnh công thành như vậy thì người dân trong thành và cả hơn bảy trăm quân lính thủ thành đều nguy hiểm.
"Tiểu Hạ, đệ đang sợ sao?" Thường Thắng đưa nước rồi ngồi xuống cạnh Hạ Tử Hiên.
"Sợ!? Từ khi đệ quyết tâm ra chiến trường thì đã biết được sẽ có ngày đệ phải bỏ mạng ở đây nên việc gì phải sợ. Chỉ là đệ nghĩ nếu đệ chết rồi thì không thể nói tiếng xin lỗi với cha mẹ và huynh đệ muội thôi." Hạ Tử Hiên nói xong thì ngửa đầu uống nước.
Thường Thắng im lặng vỗ vỗ vai Hạ Tử Hiên, y cũng không sợ chết chỉ sợ nương tử và đứa con sẽ sống sao nếu y chết đây. Trương tướng quân bọn hắn từ khi biết thành này bị thất thủ thì cũng bỏ mặt không quan tâm đến, phó tướng tử trận chỉ còn lại các huynh đệ liều mạng giữ thành nhưng không có lương thực không có người lãnh đạo, quân địch thì như vũ bão kéo đến, hy sinh chắc là chuyện không tránh khỏi.
Đột nhiên phía ngoài thành truyền đến từng cơn chấn động, Thường Thắng và Hạ Tử Hiên cùng với những binh lính khác lập tức cầm kiếm lao đến cổng thành. Bọn họ đã thống nhất với nhau hôm nay khi trời vừa sáng sẽ quyết một trận sinh tử với kẻ địch nhằm kéo dài thời gian để cho những người dân còn lại trong thành nhanh chóng chạy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nong-nu-dau-hao-mon/531518/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.