Chương trước
Chương sau
Beta: Rya

“Tôi thấy cậu giống cái đầu cá.”

Đạo diễn Vương thấy mình chỉ còn một cái đầu cá cũng có người dòm ngó, tức giận chửi một câu rồi xoay người ngồi lại chỗ cũ ăn.

Thực ra trên đầu cá vẫn có thịt, ví dụ thịt dưới mang cá, ăn vào tươi mềm vừa miệng lại còn không có xương.

Trước đây đạo diễn Vương ăn cá không thích ăn đầu mấy, hôm nay bỗng nhiên phát hiện đầu cá rất ngon, không thầy tự thông, ăn sạch sẽ chỗ thịt cá ăn được, sau đó còn có hơi chưa đã thèm.

Lúc ông ấy đang ăn, ánh mắt của những người khác trong đoàn phim lại đổ lên người Cố Hoài Dục, thấy anh lại một mình độc hưởng cả con cá vược tương tư, trong mắt viết đầy ngưỡng mộ.

Có điều Cố Hoài Dục ở trước mặt người ngoài không dễ gần như thế, cho nên cũng không có ai dám tới trước mặt anh, chỉ có Trương Dự cậy mình là em họ của anh, chạy tới muốn được chia một miếng nhưng lại không thể thành công.

“Anh họ, ăn một mình không được đậu.” Anh ta nói là nói như vậy, nhưng bảo anh ta giành với anh, anh ta vẫn không dám, chỉ có thể vừa thở dài vừa bưng canh lên húp.

Tuy Lâm Sở Trì đã đặc biệt hầm một nồi canh lớn, nhưng đoàn phim đông người, anh ta chỉ giành được hơn nửa bát.

Canh sườn rau củ vào miệng rất tươi, hồi vị lại vô cùng thanh ngọt, không chỉ canh ngon, rau củ bên trong còn có sườn đều rất thơm.

Ngô thanh ngọt giòn hút tư vị mang theo vài phần mặn mà của nước thịt, ngon tới mức anh ta hận không thể ăn luôn cả cùi, sườn mềm mà không xơ càng ăn càng ngon, xương có thể nhai nát anh ta đều trực tiếp nhai sạch sẽ, chỉ có xương cứng không cắn được mới phun ra.




Canh sườn rau củ

“Canh này đỉnh thật.”

Canh sườn rau củ là một món canh rất đỗi bình thường, không ngờ cũng có thể nấu được ngon như vậy, Trương Dự ăn xong chỉ cảm thấy hồi vị vô tận, căn bản không ăn đủ.

“Thất Thất, hay là cô đảm đương cơm nước của đoàn phim đi, đã nếm được tay nghề của cô, ăn cơm người khác nấu thật sự cái gì cũng dở.” Trương Dự bưng bát trống uống tới không còn thừa một giọt, cuối cùng không nhịn được nói ra suy nghĩ đã sớm nghĩ qua trong lòng mình.

Trước đây, cơm trong đoàn phim đều là cơm hộp đặt trong nhà ăn trường, mùi vị cũng xem như không tồi, nhưng so với đồ do Lâm Sở Trì nấu, thực sự là khác biệt trên trời dưới đất.

Cố Hoài Dục liếc anh ta một cái: “Trước đây chưa ăn cơm cô ấy nấu cũng không thấy cậu chết đói.”

Hiển nhiên, anh biết Lâm Sở Trì khá dễ nói chuyện, sợ cho dù cô không muốn, bị em họ nhà mình nói thêm vài câu liền ngại từ chối.

Trương Dự tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của anh họ mình, lặng lẽ thở dài, ngoài miệng lại không dám nói gì nữa.

Nhưng tuy anh ta ngậm miệng, đề nghị vừa nãy lại khiến mắt của mọi người trong đoàn phim đều sáng lên.

Người khác còn chưa lên tiếng, đạo diễn Vương đã đích thân đi tới nói: “Thất Thất à, có lẽ cô thuộc hết thoại rồi.”

Trí nhớ của Lâm Sở Trì khá tốt, cộng thêm cô làm việc xưa giờ đều hoặc là không làm, hoặc là nghiêm túc làm tốt, cô đã sớm thuộc nhừ thoại rồi.

“Nếu đã đọc thuộc hết thoại, vậy hay là cô cân nhắc một chút đề nghị của Trương Dự, đương nhiên sẽ không để cô làm không công, trực tiếp dựa theo thù lao quay phim của cô nhân đôi lên kết toán cho cô.”

Lâm Sở Trì là một người mới chưa từng quay phim truyền hình, đãi ngộ đạo diễn Vương cho cô không tồi, quay xong bộ phim này đại khái có thể nhận được mười mấy vạn tiền cát xê, nếu nhân đôi lên thì có mấy chục vạn.

Đạo diễn Vương nói xong, người thèm thuồng tay nghề nấu nướng của cô trong đoàn đều không nhịn được khuyên.

“Thất Thất, dù sao cô cũng luôn ở trong đoàn, có thể lấy thêm một phần tiền cũng rất tốt.”

“Đúng, dù sao thì căn phòng ăn này đã được đoàn phim thuê rồi, dùng tới đều là đồ có sẵn.”

Bình thường nếu biết ai có thể lấy được cát xê nhân đôi, sợ là người trong đoàn có thể đố kỵ chết, lúc này lại không ai cảm thấy đố kỵ, thậm chí hận không thể tăng thêm tiền cho Lâm Sở Trì. Dù sao tiền cũng không phải họ bỏ ra, nhưng nếu cô đồng ý, người có phúc ăn lại là họ.

Trương Dự là người đầu tư kiêm phó đạo diễn, nhìn anh họ mình, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng nâng giá: “Tôi biết đồng thời kiêm hai việc sẽ rất vất vả, nếu Thất Thất cô đồng ý, đợi sau khi đóng máy, tôi trả thêm cho cô một bao lì xì lớn.”

Diễn viên cố định cộng thêm nhân viên công tác trong đoàn cũng chưa tới năm mươi người, cộng thêm diễn viên tạm thời và diễn viên quần chúng, mỗi ngày cùng lắm cũng chỉ chuẩn bị phần ăn cho khoảng một trăm người.

Lâm Sở Trì đang nghĩ dù sao ngày nào mình cũng phải ăn cơm, tiện tay lo luôn cơm nước của đoàn phim cũng không phải không được.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.

“Được.”

“Tốt quá rồi.”

Thấy cô đồng ý, người trong đoàn phim đều vô cùng vui mừng.

“Bây giờ mọi người đã hài lòng chưa, không cần phải quấn lấy tôi đòi thêm cảnh nữa.” Đạo diễn Vương nhìn diễn viên trong đoàn phim nói.

Nói ra ông ấy cũng cạn lời, sau khi bộ phim này khai máy, thường xuyên có diễn viên chạy tới muốn nhờ ông ấy thêm cảnh, mới đầu ông ấy có hơi tức giận, đợi biết cảnh họ muốn thêm toàn là cảnh ăn lại có chút cạn lời.

“Hài lòng hài lòng.”

Các diễn viên muốn thêm cảnh lại bị từ chối vô tình đều cười ha ha gật đầu.

Hôm nay không có nhiều nguyên liệu như thế, cho nên tới giờ cơm, mọi người vẫn chỉ có cơm hộp ăn, nhưng nghĩ tới ngày mai sẽ có thể ăn được cơm do Lâm Sở Trì nấu, cả đoàn phim đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Lâm Sở Trì thấy mọi người đều rất vui, chỉ có người bên cạnh mình không được vui, không khỏi hỏi: “Sao vậy, anh không thích ăn cơm tôi nấu sao?”

“Sao có thể chứ.” Cố Hoài Dục phản bác xong, vội vàng giải thích: “Chỉ là tôi sợ cô vừa quay phim vừa nấu ăn sẽ không lo xuể.”

“Cũng được, vai diễn của tôi không nhiều, nấu cơm cho mọi người trong đoàn phim vẫn rất dễ dàng.” Lâm Sở Trì cảm thấy vẫn ổn.

Nếu cô đã nguyện ý, đương nhiên Cố Hoài Dục tôn trọng cách nghĩ của cô, bèn không nói gì nữa.

Tối hôm đó, sau khi Lâm Sở Trì về nhà đã nói chuyện này với cha mẹ Lâm, phản ứng đầu tiên của họ chính là lo cô sẽ quá vất vả.

“Không đâu, người trong đoàn cũng không nhiều lắm, lúc không có cảnh diễn quần chúng, một ngày cũng chỉ có mấy chục người ăn, nhẹ nhàng hơn ở nhà ăn nhiều, dù sao đều là làm việc, tốn một phần thời gian kiếm hai phần tiền sao lại không làm.”

Chủ yếu là cảnh quay của Lâm Sở Trì không quá nhiều, thi thoảng cảm thấy ở trong đoàn phim rất nhàn, cảm thấy nấu ăn lấy thêm lương cũng rất tốt.

“Vậy hay là mẹ với cha con tới phụ con.” Mẹ Lâm vẫn sợ cô quá vất vả, thế là đề nghị.

“Không cần, trong đoàn phim không thiếu người hỗ trợ cho con, mẹ và cha làm ở nhà ăn là được, nếu cảm thấy mệt thì cho mình nghỉ phép nghỉ ngơi một chút.”

Sau khi xác định cô muốn vừa quay phim vừa tiếp nhận vấn đề ăn uống của đoàn phim, mẹ Lâm không khỏi tính toán: “Nếu là như vậy, đợi con lấy được cát xê cộng thêm tiền để dành trong nhà, nói không chừng có thể trả trước tiền nhà cho con.”

Hơn nửa năm năm ngoái, dựa vào tài nấu nướng của Lâm Sở trì, tiền kiếm được ở cửa sổ nhà họ tăng lên rất nhiều so với những năm trước, cộng thêm năm nay cũng để dành được một số tiền.

Lâm Sở Trì không có yêu cầu quá lớn với môi trường cư trú, nhưng thấy bà tâm tâm niệm niệm muốn mua nhà cho mình, ngược lại bỗng nhiên cảm thấy mình có hơi không nên, không nên cá mặn như thế.

Quả thật, đừng thấy sau khi cô xuyên việt liền tiếp tay cửa sổ nhà ăn nhà mình, lăn lộn hoành tráng ở trong trường, nhưng với tài nấu nướng của cô mà nói, thật sự có chút cảm giác cá mặn sống qua ngày.

Sau khi về phòng, Lâm Sở Trì nghĩ lại bản thân, cảm thấy bây giờ cô đã không còn một mình nữa, phải suy nghĩ cho cha mẹ.



Cha mẹ Lâm vốn dĩ sau ba mươi tuổi mới sinh được một đứa con gái như Lâm Sở Trì, cộng thêm trước đây còn từng trải qua tai nạn xe, Lâm Sở Trì cảm thấy cho dù sức khỏe của họ khôi phục rất tốt, cũng nên suy nghĩ chuyện họ dưỡng lão.

Ngủ chưa?

Lâm Sở Trì làm việc không thích bỏ dở giữa chừng, phim truyền hình đã khai máy, dĩ nhiên cô không thể rút lui, nhưng ít nhất phải quay phim hơn ba tháng, khoảng thời gian này chắc chắn cô không rảnh, thế là nghĩ tới chuyện đã thương lượng với Phùng Ngọc Ngọc lúc trước.

Phùng Ngọc Ngọc là một con cú đêm, nhận được tin nhắn trực tiếp gọi điện thoại tới.

“Thất thất thế mà cô lại gọi điện thoại cho tôi muộn như vậy, có phải là dạo này không gặp tôi nên nhớ tôi không?”

Điện thoại kết nối, Lâm Sở Trì còn chưa nói một chữ, cô ấy đã bla bla nói một tràng.

Lâm Sở Trì kiên nhẫn đợi cô ấy nói xong mới lên tiếng: “Vụ hợp tác mà cô nói lần trước, tôi đã nghĩ xong rồi, tôi cảm thấy được.”

“Thật sao, aaaaaa tốt quá rồi.”

Phùng Ngọc Ngọc không ngờ nửa đêm lại nhận được tin vui như vậy, hưng phấn trực tiếp la lên.

Cái gọi là hợp tác là sau khi cửa sổ số chín của Phùng Ngọc Ngọc đi vào quỹ đạo trong nhà ăn, cô ấy cảm thấy một đứa vô dụng không có thiên bẩm gì như mình đều có thể làm ra gà rán được sinh viên công nhận, bèn nổi lên suy nghĩ ra ngoài mở tiệm.

Trên thị trường, nhãn hiệu cửa hàng gà rán có thể nói là muôn hình muôn vẻ, Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy chỉ dựa vào mình sợ là không có lực cạnh tranh quá lớn, cho nên muốn mời Lâm Sở Trì hợp tác, cô ấy bỏ vốn, Lâm Sở Trì bỏ kỹ thuật, bọn họ sáng tạo một nhãn hiệu gà rán, làm lớn làm mạnh, sáng lập huy hoàng.

Nhà Phùng Ngọc Ngọc có tiền, cộng thêm cô ấy có trang trại, có thể đảm bảo nguồn nguyên liệu ổn định, chỉ dựa vào ưu điểm thịt gà tươi mới này, cô ấy mở tiệm gà rán vẫn rất có ưu thế.

Đợi cô ấy kích động xong, hai người đơn giản nói một chút về quy hoạch tương lai, đương nhiên, cụ thể làm thế nào còn phải từ từ thương lượng.

Vui buồn của con người không tương thông, ngày đầu tiên, người trong đoàn phim rất vui, Phùng Ngọc Ngọc cũng rất vui, nhưng các sinh viên trong trường lại không vui nổi, bởi vì hôm nay cửa sổ số 9 tạm dừng bán, khiến họ ngay cả gà rán cũng không ăn được.

Còn nói vì sao Phùng Ngọc Ngọc lại tạm dừng bán, hiển nhiên là vội vã đi tìm Lâm Sở Trì rồi.

Sáng nay Lâm Sở Trì không có cảnh, đang ở trong phòng ăn xử lý nguyên liệu trước nấu cơm trưa, lúc nhìn thấy Phùng Ngọc Ngọc, lập tức chú ý tới quầng thâm mắt trên mặt cô ấy.

“Buổi tối cô lại thức khuya rồi.”

“Tôi cũng không muốn, nhưng đây không phải là nói chuyện với cô quá kích động sao, căn bản không ngủ được.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong, lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra cho cô xem: “Cô xem, bản kế hoạch tôi làm tối qua.”

Cô ấy phải kế thừa trang trại của gia đình, cộng thêm mở tiệm gà rán cũng cần quản lý, cho nên chuyên ngành đại học của cô ấy là kinh doanh và quản lý, làm một bản kế hoạch hoàn toàn không thành vấn đề.

“Ngay cả tên nhãn hiệu tôi cũng đã nghĩ xong, tên Thất Thất, dù sao thì cái danh xưng này đã khiến rất nhiều cư dân mạng quen mắt khi nhà ăn số một lên mục tìm kiếm hot, cộng thêm nhân vật trong bộ phim cô đang quay cũng tên Thất Thất, đợi sau khi bộ phim phát sóng…”

Tối qua, Phùng Ngọc Ngọc không ngủ suốt một đêm, nghĩ rất nhiều thứ.

Lâm Sở Trì không hiểu những thứ này lắm, xem xong bản kế hoạch do cô ấy viết, cô không phát biểu ý kiến gì, chỉ nói về gà rán, mình còn biết rất nhiều cách làm khác nhau, ngoài ra còn có nước chấm cũng có thể điều chế ra rất nhiều vị.

Cố Hoài Dục tới nghe thoáng qua liền hiểu họ muốn hợp tác mở tiệm, không nhịn được hỏi một câu, sau khi có được đáp án khẳng định, anh bày tỏ mình có thể đầu tư.

Phùng Ngọc Ngọc bình thường không nghe hát gì, cho nên thật sự không nhận ra anh là ai, cho dù Lâm Sở Trì đã giới thiệu hai người với nhau, cô ấy cũng chỉ coi Cố Hoài Dục là bạn của Lâm Sở Trì.

Quả thật trong nhà cô ấy rất có tiền, nhưng tiền trong nhà không có nghĩa là tiền của cô ấy, tiền tiết kiệm trong tay cô ấy mới sáu con số.

Vốn dĩ cô ấy còn nghĩ nếu thật sự phải lập nghiệp, chút tiền này sợ là không đủ, đang nghĩ phải về nhà nói với cha mẹ, bây giờ nghe Cố Hoài Dục có ý đầu tư, không chắc chắn cha mẹ nhất định sẽ ủng hộ mình, Phùng Ngọc Ngọc lập tức cúi đầu thủ thỉ với Lâm Sở Trì: “Người bạn này của cô đáng tin không?”

“Rất đáng tin.”

Cho dù chỉ thật sự tiếp xúc sau khi vào đoàn phim, nhưng Lâm Sở Trì cảm thấy Cố Hoài Dục rất tốt, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy anh không đáng tin.

Thấy cô nói đáng tin, lúc này Phùng Ngọc Ngọc mới lên tiếng hỏi: “Anh có thể đầu tư bao nhiêu?”

Cô ấy nghĩ nếu đầu tư khá ít thì không cần, nếu đầu tư nhiều, vậy thì đỡ phải về nhà nói với cha mẹ.

“Một trăm vạn đủ không?”

Cố Hoài Dục thật sự không thiếu tiền, không nói di sản do cha mẹ để lại cho anh, chỉ riêng số tiền bản quyền nhận được từ những ca khúc do anh viết đã đủ cho anh tiêu mấy đời.

Tuy Phùng Ngọc Ngọc muốn tạo ra một nhãn hiệu gà rán, nhưng vừa khởi đầu chắc chắn phải khởi đầu từ một tiệm gà rán, tiền tiết kiệm của cô cộng thêm một trăm vạn đầu tư này, kiểu gì cũng đủ.

“Anh suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn đầu tư?” Lâm Sở Trì thấy anh nói đôi ba câu với Phùng Ngọc Ngọc liền chốt đầu tư, không nhịn được kéo nhẹ tay áo của anh.

“Tôi tin tay nghề của cô, tiệm gà rán do cô mở chắc chắn sẽ hot, dù sao thì chút tiền này giữ lại cũng không biết làm gì, chi bằng đầu tư ra.”

Tuy trong nhà Phùng Ngọc Ngọc có tiền, nhưng nghe anh nói một trăm vạn là chút tiền, vẫn không nhịn được có hơi ngưỡng mộ.

Lâm Sở Trì thấy anh tin tưởng mình như vậy, ngược lại lo lắng: “Lỡ như lỗ thì phải làm sao?”

“Sao có thể, với tay nghề của Thất Thất cô, nhắm mắt mở tiệm cũng không thể lỗ.” Phùng Ngọc Ngọc vô cùng tự tin.

“Cô ấy nói đúng.” Cố Hoài Dục nói xong lại bổ sung một câu: “Đầu tư vốn có nguy hiểm, cho dù lỗ thật cũng không sao, tôi viết bài hát là có thể kiếm lại.”

“Viết nhạc dễ kiếm tiền như vậy sao?” Phùng Ngọc Ngọc nói xong bỗng nhiên phản ứng ra gì đó: “Khoan đã, anh là Cố Hoài Dục, người viết bài phổi cá trắm đó?”

Bài hát do Cố Hoài Dục viết từng lên chương trình xuân vãn, càng đừng nói anh còn từng viết nhạc mở đầu, nhạc kết thúc cho rất nhiều phim truyền hình, phim điện ảnh cực kỳ hot, cho dù bình thường Phùng Ngọc Ngọc không thường xuyên nghe nhạc, cũng không phải không có chút ấn tượng nào với cái tên này.

“Là anh ấy.” Lâm Sở Trì không ngờ bây giờ cô ấy mới phản ứng lại, ngữ khí mang theo chút ý cười.

Nghe cô khẳng định, Phùng Ngọc Ngọc vỗ tay nói: “Viết nhạc tốt, nếu thực sự không được thì nhờ anh ấy viết bài hát cho tiệm gà rán chúng ta, vậy việc buôn bán của tiệm gà rán chắc chắn rất chạy.”

“Hay cho cô nghĩ ra được.” Lâm Sở Trì thực sự không tưởng tượng được có thể viết bài hát như thế nào cho tiệm gà rán.

Sự việc được quyết định tạm thời như vậy, nhưng cụ thể vẫn phải tìm một luật sư làm hợp đồng, cùng với thương lượng vấn đề cổ phần đầu tư.

Chuyện này không thể gấp gáp, bây giờ Lâm Sở Trì vẫn phải hoàn thành công việc dang dở trước.

Thấy Cố Hoài Dục ở lại đây đã đành, Phùng Ngọc Ngọc cũng không vội đi, cô không khỏi lên tiếng: “Cô không về bán gà rán sao?”

Nếu không biết buổi trưa cô lo cơm trưa cho đoàn phim, chắc chắn Phùng Ngọc Ngọc đã đi rồi, bây giờ chắc chắn phải ở lại ăn ké.

“Ngày nào cũng bán gà nên cũng rất mệt, tôi quyết định hôm nay cho mình nghỉ phép một bữa.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong lập tức hỏi: “Phải rồi, trưa nay ăn món gì?”

Cô ấy nói vậy, trực tiếp lộ ra mục đích không chịu đi của mình.

Lâm Sở Trì mỉm cười nhìn cô ấy một cái, sau đó nói: “Cá hố chua ngọt, thịt xào ớt, đậu đũa om cà, còn có canh trứng cà chua.”

Hai mặn một chay một canh, đặt trong đoàn phim đã là bữa ăn rất ngon rồi.

“Đều là món tôi thích ăn.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong liền muốn phụ cô.

Sau khi cô bắt đầu nấu, Cố Hoài Dục cũng không rời đi, theo phụ giúp.

“Anh không cần tìm linh cảm bên đoàn phim sao?” Ánh mắt Lâm Sở Trì rơi lên bàn tay thon dài mà đốt xương rõ ràng của anh, cảm thấy đôi tay này thích hợp viết nhạc, đánh piano hơn.

“Đã có linh cảm rồi, ngày nào cũng xem bọn họ quay phim ngược lại có hơi mệt, chi bằng làm một số chuyện khác đổi tâm trạng.” Cố Hoài Dục nói xong liền đưa tay ra cầm dao lên bắt đầu thái rau giúp.



Ở nhà, thi thoảng anh cũng sẽ nấu ăn, cắt rau dĩ nhiên không thành vấn đề, đậu đũa cắt ra ngược lại rất chỉnh tề.

“Anh cầm dao như thế này, sau đó lúc cắt…”

Cách cầm dao của anh còn có góc độ cắt sẽ khá mất sức, thấy anh muốn giúp, Lâm Sở Trì cầm một con dao khác ở bên cạnh vừa cắt vừa chỉ anh.

“Là như thế này sao?”

Cố Hoài Dục học khá nhanh, Lâm Sở Trì nhìn xong gật đầu: “Đúng, chính là như vậy, có cảm giác đỡ mất sức hơn vừa nãy không?”

“Quả thực tiết kiệm sức hơn một chút, cảm giác cắt cũng thuận tay hơn.”

Phùng Ngọc Ngọc đang đứng bên bồn nước rửa cà chua, nghe tiếng hai người nói chuyện còn có tiếng thái rau mang theo tiết tấu, bỗng nhiên cảm thấy mình có hơi dư thừa.

Hiện giờ bên đoàn phim đang quay phim trên thao trường, tâm tư của nhân viên vây xung quanh lại không nằm trên trường quay, mà đã sớm bay tới phòng ăn.

“Không biết hôm nay Thất Thất nấu gì ngon.”

“Buổi sáng tôi nhìn thấy nguyên liệu đưa tới có cá hố, có lẽ buổi trưa có cá hố ăn.”

“Cá hố ngon, không biết cô ấy sẽ nấu như thế nào.”

“Tôi thích cá hố chua ngọt, kho cũng không tồi.”

Càng gần trưa, trong lòng mọi người càng nhung nhớ muốn ăn cơm. Cũng không biết có phải vì điều này, cảnh quay cuối cùng của buổi sáng lại không tài nào pass được.

“Các người đang nghĩ gì vậy, quay phim có thể mang theo não không?”

Thấy đạo diễn nổi giận, mọi người lập tức thu hồi tâm tư bay đi, đồng thời rên rỉ ở trong lòng, cảm thấy nhìn tiết tấu này, quay phim buổi sáng chắc chắn sẽ kéo thời gian.

Bình thường kéo thời gian thì kéo, nhưng nghĩ tới trưa nay có bữa trưa do Lâm Sở Trì nấu, họ liền hận không thể đi lắc lắc nam nữ chính trên trường quay, bảo họ mau chóng pass cảnh này.

Lúc gần mười một giờ, không biết có phải là tiếp nhận được oán niệm trong ánh mắt của mọi người không, cuối cùng nam nữ chính cũng phối hợp, cảnh quay cuối cùng vào buổi sáng được thông qua.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể đi ăn cơm.”

“La cái gì la cái gì, tôi nói có thể tan ca sao?”

Đạo diễn Vương nói vậy, mọi người vô thức cho rằng có chỗ nào chưa quay tốt cần quay bù, biểu cảm lập tức ủ rũ.

Vào lúc họ đang đợi đạo diễn chỉ huy, chỉ thấy đạo diễn Vương đứng dậy từ vị trí của mình, hoạt động chân tay rồi xoay người đi về trước.

Mới đầu mọi người còn tưởng ông ấy muốn đi lấy cái gì, nhìn thấy ông ấy càng đi càng xa mới nghi hoặc nói: “Đạo diễn đi đâu vậy?”

Cho tới khi ông ấy sắp đi ra khỏi tầm mắt, Trương Dự phản ứng lại trước nhất, “vãi” một tiếng, sau đó nói: “Đạo diễn đi ăn cơm một mình rồi.”

Không phải chứ, đạo diễn quá gian xảo.

Anh ta dứt lời, trong lòng mọi người liên tục bóc phốt, sau đó ngoài những người có đồ trong tay cần thu dọn không thể lập tức đi, những người khác trực tiếp co giò chạy về hướng phòng ăn.

Trong phòng ăn, Lâm Sở Trì đã sớm nấu xong đồ ăn, bởi vì đoàn phim chuyên môn mời dì tới múc cơm và rửa bát dọn dẹp vệ sinh, cho nên cô nấu xong thì không cần quản những chuyện khác.

Lúc đạo diễn Vương tới, cô đã cùng Cố Hoài Dục, Phùng Ngọc Ngọc ngồi ăn cơm.

Vừa vào phòng ăn, đạo diễn Vương liền cảm thấy thơm, lập tức bảo dì múc cho ông ấy mỗi món một ít.

Cá hố chua ngọt có màu sắc óng ánh, bên trên còn chút ớt đỏ điểm xuyết, trông khiến người ta rất thèm ăn; thịt xào ớt tỏa ra mùi thơm cay, ngửi vào khiến người ta muốn ăn ngay một miếng to; đậu đũa om cà có màu sắc càng đẹp, cà màu tím sáng và đậu đũa xanh biếc bổ trợ lẫn nhau; canh trứng cà chua trông mê người, hương thơm vô cùng khai vị.




Cá hố chua ngọt




Thịt xào ớt




Đậu đũa om cà




Canh trứng cà chua

Đạo diễn Vương lấy cơm xong liền vội vàng ngồi xuống, cầm đũa ăn một miếng cá hố trước.

Cá hố chua ngọt da thơm thịt mềm, trong vị chua ngọt mang theo chút vị cay trực tiếp thấm vào trong xương cá, ăn vào cực kỳ thơm ngon.

Cũng không biết Lâm Sở Trì nấu thế nào, xương cá có hơi giòn, đạo diễn Vương nhai xong cũng không nỡ phun ra.

Lúc những người khác trong đoàn phim chạy tới, nhìn thấy ông ấy đã ăn cơm, tiếng mắng gian xảo trong lòng bị hương thơm trong phòng ăn hấp dẫn.

Mấy món ăn đều rất thơm, nhưng món có mùi đậm nhất vẫn là cá hố chua ngọt.

“Xếp hàng, đừng chen.”

Nhìn thấy một đám người chen tới, dì gõ muôi cơm nhắc nhở.

Đạo diễn Vương đã ăn tới mức không thèm ngẩng đầu, có điều nghe thấy động tĩnh bên cạnh vẫn ấn like cho sự cơ trí của mình.

“Cũng may vừa nãy mình lấy nhiều một chút, nếu không nhìn tình hình này, muốn thêm đồ ăn sợ là không có cửa.” Phùng Ngọc Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng giành cơm bên kia, không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình đủ tham lam.

Lâm Sở Trì nhìn đồ ăn chất lên trong khay cơm của cô ấy cười nói: “Cô ăn hết không?”

“Ăn không hết tôi đóng gói buổi tối ăn.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong lại gắp một miếng cá hố lên, ngon tới mức mắt cũng cong lên: “Thất Thất, cá hố cô nấu ngon quá đi, ngon tới mức ngay cả xương tôi cũng không muốn phun ra.”

Vị chua và vị ngọt của cá hố vừa đúng, lại có chút cay nâng vị, ăn xong quả thực khiến người ta mê đắm. Nước sốt cá hố chua ngọt càng đủ vị, lấy đi trộn cơm ăn cũng rất ngon.

Không chỉ cá hố ngon, đậu đũa om cà cũng rất vừa miệng, thịt xào ớt thơm cay tươi mềm.

Cố Hoài Dục ăn không gấp gáp như cô ấy, nhưng hiển nhiên cũng thích, đồ ăn trong bát ăn rất nhanh.

Trong lúc họ nói chuyện vài câu, Trương Dự lấy cơm xong đánh tiếng với họ rồi chạy tới ngồi đối diện đạo diễn Vương, thấy ông ấy ăn tới mức đầu cũng không ngẩng, tức giận nói: “Một đạo diễn như chú, cả đoàn phim thiếu ai ăn cơm cũng sẽ không thiếu phần chú, chú nói chú có tới mức phải chơi chiêu không?”

“Ai chơi chiêu, tới giờ tôi tới ăn cơm có vấn đề sao?” Đạo diễn Vương nói xong lại ăn một đũa thịt xào ớt, chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon.

Thức ăn trước mặt thực sự quá thơm, Trương Dự ăn miếng đầu tiên, sau đó lười phân bua với ông ấy mà chuyên tâm ăn.

Đậu đũa om cà là một món ăn mà bình thường anh ta rất thích ăn, lúc này ăn cà mềm mà không nát, vô cùng thấm vị, còn có đậu đũa vừa non vừa giòn, anh ta càng cảm thấy tới đoàn phim này học tập là quyết định sáng suốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.