Hai bên mới vừa chào hỏi bắt chuyện lẫn nhau, đứa nhỏ đứng bên cạnh Mộc Thần lập tức ngửa đầu la lên: “Ông ơi cháu đói, cháu muốn ăn cơm.”
“Buổi trưa bảo cháu ăn cơm cháu không ăn, giờ biết đói bụng rồi.”
Thầy Vương nói xong lại ngẩng đầu giới thiệu với Lâm Sở Trì một câu, “Đây là cháu trai thầy, tên mụ là Tử Tử.”
Lâm Sở Trì nhìn nhóc con khoẻ mạnh kháu khỉnh, cười khen một câu đáng yêu.
“Chị ơi chị cũng rất đẹp.”
Cậu nhóc miệng còn rất ngọt, hơn nữa cũng không sợ người lạ, sau khi được khen lập tức bi bô khen lại, hơn nữa còn tựa như quen thân bắt tay nói: “Chị ơi năm nay em bốn tuổi, là bé con lớp hai.”
“Được rồi, chị gái lại không hỏi cháu những thứ này.” Thầy Vương cười xoa nhẹ đầu cháu trai, nghĩ đến cậu nhóc nói đói bụng, bèn quyết định mua một phần cơm ở chỗ Lâm Sở Trì, cũng coi như là chăm sóc chuyện làm ăn của cô.
Trong phòng bếp cơm vẫn còn không ít, nguyên liệu nấu ăn cũng sẵn có, xào một món ăn cũng không mất bao lâu, Lâm Sở Trì đương nhiên sẽ không từ chối.
Cô còn rất thích nhóc con hoạt bát đáng yêu trước mặt này, cúi đầu cười hỏi cậu nhóc: “Tử Tử, em muốn ăn cái gì.”
“Em muốn ăn trứng trứng.”
“Vậy em có thích ăn cà chua đỏ đỏ không, nếu thích ăn thì chị làm trứng xào cà chua cho em được không.”
“Được ạ em thích ăn cà chua.”
Lâm Sở Trì bàn bạc với cậu nhóc xong bèn ngẩng đầu lên nói: “Vậy thầy Vương ngồi một lát, nấu xong thì em sẽ gọi mọi người.”
Thầy Vương gật gù, quẹt thẻ rồi mới dẫn học trò và cháu trai tìm chỗ ngồi xuống.
Nhóc con ngồi giữa hai người lớn rất ngoan, lắc hai chân của mình tự chơi với tay mình.
Thấy cậu nhóc chơi một mình, thầy Vương bèn thuận thế trò chuyện với học trò của mình.
Một lát sau, Lâm Sở Trì trực tiếp bưng khay đi ra từ trong ô cửa sổ, Mộc Thần nhìn thấy lập tức đi tới nhận lấy.
Lâm Sở Trì thấy vậy, xoay người bưng một khay khác ở ô cửa.
Có lẽ là sáng sớm vì ăn thêm một quả trứng luộc nước trà, dẫn đến buổi trưa cô không đói bụng, vì thế không ăn cơm sáng, giờ hết bận trái lại cảm thấy đói bụng, vì vậy dứt khoát nấu thêm một ít món ăn, không chỉ có của mình, còn mang cho hai người thầy Vương.
Dù sao cũng không thể chỉ có cô và đứa nhỏ ăn, để cho bọn họ ở bên cạnh nhìn.
“Thơm quá.”
Ngoại trừ cơm trứng xào cà chua, Lâm Sở Trì còn thuận tiện nấu canh Tam Tiên, mới vừa đặt lên bàn, đứa nhỏ lập tức duỗi tay đòi ăn.
“Cẩn thận bỏng.”
Thầy Vương cản lại tay cậu nhóc, sau khi phát hiện Lâm Sở Trì còn chuẩn bị một phần cho mình và học trò, lập tức đứng dậy đến trước ô cửa muốn quẹt thẻ bù, Lâm Sở Trì cản cũng không cản được.
Chờ khi ông ấy ngồi trở lại, Mộc Thần đã dùng chén nhỏ và muỗng đút cơm cho nhóc con đang không thể chờ nổi.
“Trứng trứng ăn ngon, cơm cũng ngon, ngon hơn mẹ nấu.”
Tử Tử ăn đến độ gò má đều phồng lên, lập tức vươn tay nói: “Em không cần anh trai đút ăn, thầy nói chuyện của mình thì mình tự làm”
“Mộc Thần, trò chớ để ý nó, tự ăn đi, Tiểu Lâm nấu cơm thật sự không bình thường, thầy chưa từng ăn món trứng xào cà chua nào thơm như vậy.”
Thầy Vương vốn lo lắng một cô gái nhỏ như cô ở nhà ăn sẽ không làm nổi, còn muốn dẫn nhiều người tới săn sóc chuyện làm ăn của cô, sau khi bỏ cơm trứng xào cà chua vào miệng, thoáng chốc cảm thấy hình như không cần tự làm điều thừa.
Thực ra Mộc Thần cũng ngửi thấy mùi thức ăn trên bàn phả đến cực kỳ thơm, thế nhưng khả năng kiềm chế của cậu cũng không tệ lắm, vươn tay đưa muỗng cho nhóc con, xác định cậu nhóc có thể tự ăn mới xoay người cầm đũa.
Trứng xào cà chua là món ăn gia đình, từ nhỏ đến lớn cậu đương nhiên ăn không ít lần, lúc này lại có một cảm giác số trứng xào cà chua ăn trước đây đều uổng phí.
“Cháu muốn nói cho mẹ, cơm của trường ông thật ngon, ngon hơn cả cơm trong trường mẫu giáo.”
Mấy người lớn trên bàn đều rất yên tĩnh, chỉ có Tử Tử cầm muỗng ăn rung đùi đắc ý, hiển nhiên là rất thích ăn.
Điều này cũng không kỳ lạ, cà chua chua ngọt vốn là thứ rất nhiều đứa nhỏ thích ăn, chớ nói chi là tay nghề của Lâm Sở Trì, chinh phục một bạn nhỏ bốn tuổi còn không phải dễ như ăn cháo.
Thường ngày ở trường mẫu giáo, nhóc con này cần thầy cô mãi nhắc nhở mới có thể chú ý không rải cơm lên bàn, lúc này cũng không cần người nhắc, cơm còn chưa rơi xuống đã dùng tay nhỏ bắt được, một hạt cũng không lãng phí.
Không chỉ có Tử Tử buổi trưa không thích ăn cơm lúc này ăn ngon lành, thầy Vương và Mộc Thần đã ăn cơm xong lúc này rất có khẩu vị, thế mà giải quyết xong một phần cơm còn uống một ít canh.
Canh tam tiên là do Lâm Sở Trì dùng nguyên liệu nấu ăn sắn có nấu, bên trong có thịt sợi, thịt xông khói thái mỏng, nấm hương thái mỏng, mặt khác còn bỏ ít cải xanh, uống vừa thơm vừa ngọt.
“Tiểu Lâm, tay nghề này của cháu khiến thầy nhớ tới ông cháu, ông ấy nấu ăn cũng ngon như thế, đặc biệt là thịt kho tàu, nấu ngon đến độ phải kêu lên một tiếng ngon quá.”
Thầy Vương phát hiện mình đã lớn tuổi như vậy, lại còn bởi vì tham ăn mà ăn no, không khỏi cảm thán.
Kỳ thực dù tay nghề nấu ăn của ông Lâm không tệ, nhưng nói thật thì không sánh được với Lâm Sở Trì, nhưng mọi người đều có bộ lọc đối với đồ ăn trong ký ức, vì thế ông ấy mới có thể nói như vậy.
“Thầy Vương quá khen.” Lâm Sở Trì khiêm tốn nói.
Mộc Thần uống xong ngụm canh cuối cùng sau đó cũng không nhịn được khen ngợi: “Đây là món cơm phần ngon nhất em từng ăn mà còn có canh nữa.”
Lâm Sở Trì nghe vậy, cười tỏ vẻ khi cậu đến giúp đỡ làm việc sẽ bao cơm.
Ba người lớn đều ăn xong sau đó mới rãnh quan tâm Tử Tử, vừa nhìn đã hơi mắc cười.
Bàn trong nhà có hơi không phù hợp đối với bạn nhỏ bốn tuổi, cậu nhóc phải ngước đầu mới có thể ăn cơm được, có lẽ vì như vậy hơi mệt, không biết từ lúc nào nhóc con đổi thành ngồi xổm ở trên ghế, ăn đến mức trên mặt đều là cơm.
Thầy Vương phát hiện vừa nãy chỉ lo mình mà quên mất cháu trai, vội vàng ôm cậu nhóc vào trong lồng ngực.
“Ông ơi, cháu muốn ăn cơm.”
Chỉ một chốc mà nhóc con đã kêu lên, thật giống như chỉ lo không cho cậu nhóc ăn vậy.
“Ông bưng cho cháu ăn.”
Thầy Vương nhìn thấy cháu trai bình thường ăn một bữa cơm còn phải có người dụ dỗ bây giờ ăn cơm tích cực như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
Dù sao đứa nhỏ mới bốn tuổi, có thế nào cũng không thể ăn hết một phần cơm to như thế, dù sao phân lượng của nhà ăn số một nổi tiếng là nhiều, trong trường học có sinh viên nghi ngờ mùi vị của nó, nhưng xưa nay không có sinh viên nào nói phân lượng ít.
Đương nhiên, thực ra nhóc con rất muốn ăn hết, thế nhưng thầy Vương thấy bụng cậu nhóc càng lúc càng phồng cũng không dám để cậu nhóc ăn, chỉ có thể cầm hộp đóng gói bọc lại nửa phần còn lại, dỗ cậu nhóc khuya về nhà ăn nữa.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Lâm Sở Trì về trong phòng bếp dọn dẹp đơn giản, thấy đã ba giờ, dứt khoát chẳng muốn về nhà mà tùy tiện tìm một nơi nằm nghỉ ngơi.
Không thể không nói, buổi chiều có Mộc Thần đến múc cơm, Lâm Sở Trì ung dung hơn thật, chỉ cần ở trong phòng bếp chuyên tâm xào thức ăn.
Mấy ngày sau đó, chuyện làm ăn của ô cửa số bảy càng ngày càng tốt, người trong nhà ăn số một cũng càng ngày càng nhiều.
Mà cùng lúc đó, bài đăng nói nhà ăn số một rất ngon trên diễn đàn trường có rất nhiều phản hồi mới, đều là sinh viên mới cảm ơn An Lợi, bày tỏ quả thực ăn rất ngon.
Nếu như nói ban đầu các sinh viên cũ còn cảm thấy sinh viên mới đáp lại là muốn hãm hại những sinh viên mới khác, như vậy lúc có mấy sinh viên mới đăng bài khen ngợi nhà ăn số một, lập tức làm gợi lên lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Lẽ nào nhà ăn số một đổi đầu bếp?.
Nếu nói trước khi vào học mấy ngày đều là sinh viên mới chạy đến nhà ăn số một, như vậy hiện tại nó đã dẫn tới không ít sự quan tâm của sinh viên cũ.
Thế nên, lúc lại đến giờ cơm trưa, có sinh viên cũ bắt đầu đi tới nhà ăn số một.
Người tới không phải ai khác, mà là chị họ của Điền Điềm và bạn cùng phòng của cô ấy.
Cô ấy cũng không phải bởi vì diễn đàn trường gợi lên lòng hiếu kỳ về nhà ăn số một, thuần túy là bởi vì em học mình Điền Điềm rất tôn sùng nhà ăn số một, bảo cô ấy đến nơi khác ăn cơm thế nào cũng không được, bấy giờ mới định tới xem thử.
“Vẫn là những ô cửa này, cũng không thấy có biến động gì.”
Chị họ Điền Điềm vốn tưởng có người mở ô cửa mới hấp dẫn em họ mình, bấy giờ bước vào cửa lớn nhìn thử, thoáng có chút thất vọng.
“Em họ, em thật sự cảm thấy cơm ở đây ngon à?”
Bạn cùng phòng cũng theo chị họ Điền Điềm gọi cô ấy là em họ, lúc này trên mặt lộ ra vẻ: “Em nói thật à?”
“Đúng vậy, những ô cửa khác thì em chỉ ăn bữa sáng, mùi vị có thể khá bình thường, nhưng cơm phần của ô cửa số bảy thật sự cực kỳ ngon, mỗi một món đều là mỹ vị nhân gian, mỗi ngày ăn em cũng không ngán.”
“Thế nên mấy ngày nay em đều ăn cơm ở đây.”
Điền Điềm gật đầu, thấy chị họ mình không nói gì, trực tiếp kéo cô ấy chạy đến trước ô cửa số bảy: “Chị họ, chúng ta đi nhanh lên một chút, nếu không sẽ phải xếp hàng đợi rất lâu.”
“Không phải chỉ là cơm phần thôi sao, có thể ngon hơn chỗ nào.”
Chị họ Điền Điềm thấy cô ấy tích cực như vậy, còn kéo mình chạy đi, ngay lập tức phỉ nhổ, nhưng mà nói được nửa câu đã ngửi thấy mùi thơm mê người, bước chân vốn bị động thoáng cái chủ động.
Hai người bạn cùng phòng thấy các cô chạy đi, cũng theo bản năng đuổi theo.
Các cô đến vẫn tính là sớm, có điều trước ô cửa số bảy đã có mười mấy người xếp hàng.
“Thơm quá, hình như là thịt thái sợi sốt vị cá còn có trứng xào cà chua, khó trách mỗi ngày em họ đều lại đây ăn, chỉ ngửi mùi này đã cảm thấy chắc chắn ngon.”
“Kỳ lạ, học kỳ trước mình từng tới đây ăn cơm phần, hoàn toàn không thơm như thế, chẳng lẽ đổi người nấu?
“Đội ngũ xếp hàng phía sau ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn bay ra từ ô cửa số bảy, đám người chị họ Điền Điềm đã hơi hiểu vì sao mỗi ngày em gái đều chạy đến đây.
Điền Điềm nghe thấy lời của các cô ấy, ngay lập tức hài lòng: “Em không biết học kỳ trước của các chị thế nào, ngược lại lúc em lại đây ăn thì thơm thế đấy.”
“Chị thấy em chạy đến nhà ăn số một mỗi ngày, còn tưởng rằng là dì nấu cơm quá khó ăn.”
“Nào có, mẹ của em ở nhà đâu có nấu cơm, đều là cha em nấu, tay nghề của cha mẹ vẫn ổn, thế nhưng vẫn không sánh được với cơm phần trong nhà ăn, em cảm thấy có thể ăn ở ô cửa này bốn năm liền.”
Cơm phần múc rất nhanh, trong lúc nói chuyện đã tới lượt các cô.
“A, ngày hôm nay có cơm khoai tây sợi này, xem ra cũng rất ngon.”
Điền Điềm nhìn thấy hôm nay có món mới, thoáng chốc bị hấp dẫn.
Sợi khoai tây màu vàng phối hợp với ớt và hành thái, trông vẻ ngoài thì vô cùng mê người, tản ra mùi thơm chua cay càng làm người ta thèm thuồng.
Khoai tây sợi chua cay
Mấy món khác đã ăn vài lần vào mấy ngày trước, Điền Điềm không do dự quá nhiều, lựa chọn hôm nay ăn mới món.
Chị họ Điền Điềm theo sát phía sau, cũng đều mua xong từng phần cơm của mỗi người rất nhanh.
“Món cơm phần này cũng quá ngon, ngửi đã thấy thơm, ăn vào càng ngon.”
Trước đó, chị họ Điền Điềm còn nói cơm phần có thể ngon chỗ nào, cô ấy ăn một miếng thịt xào dưa chua và măng vào bụng, thoáng chốc thấy thật ngon.
Trong lòng cô ấy thậm chí có cảm giác mất trăm triệu, cảm thấy lúc trước sao không tin tưởng thưởng thức của em họ mình, dẫn tới trễ nhiều ngày như vậy mới ăn được món mỹ vị này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]