Danh phận sư đồ đã chính thức định rồi, Lê Diệu Nam thật nhanh điều chỉnh tâm tình, người hiện đại không phải có câu tục ngữ: Cuộc sống tựa như cưỡng gian, nếu không thể phản kháng thì phải học hưởng thụ sao? Làm lão sư của người ta thì phải chịu trách nhiệm với người ta, dù sao sự tình đã định rồi, hắn mà cố chống cự, không chỉ không có tác dụng gì, còn sẽ khiến người thượng vị bất mãn.
Lê Diệu Nam cẩn thận suy xét, hai vị Hoàng tử chưa vào triều, thu bọn họ làm đồ đệ lợi nhiều hơn hại. Nếu không sinh tại hoàng gia, hắn kỳ thật rất vừa lòng với phẩm tính của Thập nhị hoàng tử. Về phần Thập tam hoàng tử, nhà hắn đã có một hùng hài tử rồi, một cái cũng thế mà hai cái cũng thế, nhiều một đứa cũng chẳng sao.
Về đến nhà, Lê Diệu Nam cười nói cho phu lang, hôm nay thu hai đồ đệ.
Lâm Dĩ Hiên nghe xong tò mò, khó có người nào vào mắt phu quân.
Lê Diệu Nam gợi lên lòng hiếu kỳ của y, nhìn phu lang hai mắt sáng ngời, chậm rì rì nói: “Hoàng Thượng hạ chỉ, mệnh ta giáo dục Thập nhị, Thập tam hai vị Hoàng tử.”
Lâm Dĩ Hiên ngẩn người, nhíu mày suy tư trong chốc lát, đời trước cho đến khi y chết, hai vị Hoàng tử này vẫn chưa có thanh danh, phu quân thu bọn họ làm đệ tử chắc cũng không đáng ngại. Chính là vẫn không hiểu, phu quân và hai vị Hoàng tử chưa từng gặp mặt, sao Hoàng Thượng tự dưng lại hạ chỉ bảo hai vị Hoàng tử bái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/1576880/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.