Trở lại sân của mình, Lâm Trí Viễn thu thập nốt chỗ đồ còn lại, không chút nào lưu luyến bước ra khỏi Cảnh Dương hầu phủ.
Vài năm không trở về, Cảnh Dương hầu phủ không hề có biến hoá, vẫn hiển hách như thế, dơ bẩn như thế. Phụ thân cưới tân phu nhân, đại phòng nhị phòng vẫn đấu đá với nhau, hiện giờ có lẽ còn thêm cả tam phòng. Địa vị của thất muội trong Thái tử phủ được củng cố, hiện tại đã sinh hai nhi tử. Tứ muội mặc dù là chính phi của Lục hoàng tử, dưới gối ngoại trừ một nữ nhi thì không còn ai khác.
Đại bá mọi việc đều thuận lợi, nhị phòng và tam phòng mỗi nhà chiếm một bên.* Thái tử sủng ái thất muội khiến phụ thân ngày càng kiêu ngạo, chỉ buồn cười thế cục rõ ràng đầy nguy ngập, thế mà bọn họ không hề tự biết, thường ngày vẫn diễu võ dương oai như cũ.
(*Chỗ này có bạn nào không hiểu không? Đại bá là đế đảng, nhị phòng là Lục hoàng tử đảng, tam phòng là Thái tử đảng. Nói chung thì đế đảng vẫn an toàn nhất.)
Mong muốn duy nhất của Lâm Trí Viễn là trích mình ra, về phần Cảnh Dương hầu phủ sống hay chết thì có liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ cảm thấy không đáng giá thay cho mẫu thân, phụ thân hoà ly không đến một năm đã cưới tân phu nhân, toàn bộ Cảnh Dương hầu phủ không còn một tia dấu vết của mẫu thân và đệ đệ, quả thật làm trái tim người ta băng giá.
Ngày hôm sau, kết thúc lâm triều, Lâm Trí Viễn tới Ngự thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/1576869/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.