Sau đó, Lê Diệu Nam bắt đầu bàn giao công việc trong tay. Mặc kệ đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện là thật lòng hay giả ý, đối với chúc mừng của bọn họ Lê Diệu Nam đều tiếp nhận. Lê phủ còn bãi yến ăn mừng một lần.
Lý Minh Chương và Chu Tiềm nhận được tin tức, đặc biệt đến nói lời tạm biệt với hắn.
Chu Tiềm sau khi phân phủ cả người thoạt nhìn sáng sủa hơn hẳn, hiện đang quyết chí tự cường, trên mặt không còn một tia suy sút. Ngược lại Lý Minh Chương sắc mặt buồn bực, hiển nhiên làm Phò mã cũng không thích ý.
“Đông Lâm huynh, lần này từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại, cầu chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Chu Tiềm nâng chén chúc mừng.
“Đa tạ.” Lê Diệu Nam uống một hơi cạn sạch. Hắn ở kinh thành hai năm, bạn bè chân chính kết giao cũng chỉ có ba người mà thôi, phần tình nghĩa này hắn ghi tạc trong lòng.
“Biên cảnh Vân Nam không yên ổn, Đông Lâm lần này đến đó mong hãy tự bảo trọng.” Lý Minh Chương cười nói, lấy từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ, đây là một ít chuyện về Vân Nam mà hắn ta biết.
“Đa tạ Văn Uyên huynh.” Lê Diệu Nam lần thứ hai chân tâm cảm tạ. Rồi mấy người nói chuyện trời đất, vô cùng thoải mái, giống như trở lại thời điểm ở Giang Nam.
Khi đó bọn họ khí phách phấn chấn, một đám chí khí ngẩng cao. Hiện giờ mới ngắn ngủi có hai năm, biến hoá lại nghiêng trời lệch đất, ngoại trừ Lê Diệu Nam, con đường của bọn họ hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/1576841/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.