Chương trước
Chương sau
Ra khỏi cung, Lê Diệu Nam nhớ tới cái hẹn với Lý Minh Chương, ba bước thành hai bước chạy lên trước, kêu: “Lý huynh.”
Lý Minh Chương ngẩn người, hai mắt đờ đẫn, dừng một chút mới phản ứng lại: “Lê huynh à, có chuyện gì không?”
Lê Diệu Nam kinh ngạc, nhìn bộ dạng Lý Minh Chương không có chút nào kinh hỉ của trúng Trạng nguyên, ngược lại có vẻ thất hồn lạc phách, giấu đi buồn bực trong lòng, Lê Diệu Nam chắp tay nói: “Ngày trước đã hẹn với Lý huynh cùng đi thăm Chu huynh, không biết lúc nào Lý huynh rảnh rỗi.”
Lý Minh Chương lúc này mới chính thức lấy lại tinh thần, suy tư trong chốc lát, khó xử nói: “Lê huynh thứ lỗi, mấy ngày gần đây, tại hạ sợ là rút không ra thời gian nhàn rỗi.”
Lê Diệu Nam thấy hắn ta mặt co mày cáu, trong lòng tuy rất tò mò nhưng không có thói quen hỏi chuyện riêng tư của người khác, đành hỏi: “Quý phủ của Chu huynh là…”
Lý Minh Chương thở dài một tiếng: “Nhà của Chu huynh ở phố Vĩnh Hoa, thành tây, Ngự sử đại nhân không phải người hoà nhã, Lê huynh nếu đi trước, mong hãy bỏ qua, thuận tiện giúp tại hạ nói tiếng xin lỗi với A Tiềm.”
Lê Diệu Nam gật đầu nói được, thấy Lý Minh Chương không yên lòng, liền không nói chuyện với hắn ta nữa, cười từ biệt một tiếng, xoay người dẹp đường hồi phủ. Khó trách cổ nhân có câu nghe gà dậy múa*, thời gian lâm triều quả thật không phải cho người làm mà, dậy còn sớm hơn gà.
(*Câu gốc: văn kê khởi vũ. Nghĩa là nghe tiếng gà gáy thì dậy múa kiếm, là phép ẩn dụ nói về những người phấn khởi có chí báo quốc.)
Về đến nhà, Lê Diệu Nam đầu tiên ngủ một giấc đã, lúc thức dậy thấy phu lang nhà mình ngồi ở đầu giường đọc sách, trong lòng thấy ấm áp vô cùng, lại có chút ngứa.
Lê Diệu Nam vốn muốn làm liền làm, ôm phu lang nhà mình hung hăng hôn một trận, cảm thấy bụng hơi đói, lúc này mới mỹ mãn rời giường dùng cơm.
Lâm Dĩ Hiên hai má đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực, phu quân sao có thể tuyên dâm giữa ban ngày, thật sự không biết tiết chế, nhưng cái loại ngọt ngào trong lòng y là cái gì, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy, mình bị phu quân làm hư.
***
Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam đi nghe ngóng một chút, chuẩn bị ít lễ mọn, tính toán đến Chu phủ.
Chu phủ ở kinh thành nằm ở tầng giữa trong nhóm huân quý, không coi là đại hộ nhà cao cửa rộng, Chu đại nhân tuy thuộc danh môn nhưng làm người lại khắt khe cực điểm, đại thần trong triều không muốn giao tiếp với một tảng đá vừa thối vừa cứng, nhưng vì vậy, Chu đại nhân lại nhận được không ít mỹ danh, một không kéo bè kết cánh, hai là thiết diện vô tư, ba lại làm người thanh chính, quả thực là một đời văn nhân thanh cao cao ngạo, trung thành tận tâm, điển phạm của thuần thần.
Lê Diệu Nam nghe xong mà khoé môi co rút, đối với chuyện này không còn gì để nói, cảm thấy Chu đại nhân kỳ thật rất thông minh, có nhiều chỗ có lẽ hắn có thể tham khảo một phần.
Còn đang suy nghĩ thì đã tới Chu phủ, Thị Thư tiến lên gõ cửa, đưa ra bái thiếp.
Chỉ là một Thám hoa lang, Chu phủ không để vào mắt, thị vệ ở cửa chỉ liếc qua cái thiếp liền lớn tiếng nói: “Đại nhân nhà ta thanh chính liêm minh, Thám hoa lang xin hãy về đi, đại nhân sẽ không gặp ngươi, cũng sẽ không đáp ứng bất cứ chuyện gì.”
Trán Lê Diệu Nam toát ra ba đường hắc tuyến, chẳng lẽ thanh danh của Chu đại nhân là từ vậy mà ra. Thành tây không an tĩnh như thành đông, chung quanh đều là người, tên thị vệ kia vừa dứt lời, dân chúng chung quanh không biết chuyện đã khe khẽ nói nhỏ. Chu đại nhân là quan tốt, sẽ không ăn hối lộ, ngay cả Thám hoa lang cũng bị chặn ngoài cửa.
Lê Diệu Nam cảm thấy không còn gì để nói, khó trách Lý Minh Chương lúc trước bảo hắn nên bỏ qua, vị Chu đại nhân này thật đúng là kỳ lạ. Nhưng cái bồn nước bẩn này hắn không thể nhận, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, ai biết ngày mai sẽ ra cái đồn đại gì.
Lê Diệu Nam chậm rãi xuống kiệu, ánh mắt lạnh nhạt, vô luận thị vệ này có tâm hay vô ý, hắn cũng không cho phép có người đạp lên thanh danh của hắn, thản nhiên nói: “Chu đại nhân làm người thanh liêm, tại hạ tất nhiên không dám quấy rầy, chẳng qua tại hạ với công tử quý phủ cùng giới cử nhân, nghe nói Chu huynh bởi có chuyện mà không thể tham gia thi hội, hôm nay cố ý tiến đến bái phỏng, chẳng biết có thể thay ta thông truyền hay không?”
“Công tử nhà chúng ta không gặp ngươi.” Thị vệ giương mày, giọng điệu càng thêm khinh miệt.
Lê Diệu Nam nhíu mày, không nghĩ tới tình cảnh của Chu Tiềm ở nhà lại khó khăn như thế, chỉ là một thị vệ cũng có thể leo lên đầu hắn ta, nhưng hồi tưởng lại lúc trước ở Lê phủ, mình chẳng phải cũng như thế sao? Chỉ may mắn khối thân thể này được hắn tiếp nhận, nếu không, bộ dáng nguyên chủ ốm đau bệnh tật, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Ánh mắt Lê Diệu Nam lạnh lùng, thản nhiên nhìn tên thị vệ kia, nếu đã đến, vậy hắn liền làm người tốt đến cùng, không phải hắn đột nhiên thiện tâm đại phát, cũng không phải quan hệ giữa hắn với Chu Tiềm có bao nhiêu tốt, hôm nay nếu thật sự bị chặn ngoài cửa chỉ vì lý do như vậy, uy nghiêm của Thám hoa lang sẽ mất sạch, tương lai làm sao hắn có thể sống yên trong triều.
Lê Diệu Nam nhẹ giọng trách mắng: “Thị vệ này quả thật vô lễ, chưa thông truyền đã nói chủ tử không gặp, Chu huynh tuy là thứ tử nhưng cũng là chủ tử của quý phủ, vốn còn tưởng rằng chuyện Chu huynh bị đánh là nghe nhầm đồn bậy, hiện giờ xem ra sự thật chỉ sợ không chỉ như vậy, đáng tiếc Chu huynh văn chương tốt mà ngay cả thi hội cũng bị chậm trễ. Thôi, tại hạ không trèo cao tới Chu phủ, cùng Chu huynh vốn cũng là cùng khoa hợp nhau, nếu đã như thế, tại hạ cáo từ!”
Lời này Lê Diệu Nam nói đến mơ hồ, nhưng đối với dân chúng xung quanh mà nói thì là chuyện phiếm sau bữa ăn, một đám líu ríu bắt đầu thảo luận, hưng trí bừng bừng phỏng đoán nội tình.
Lê Diệu Nam đang muốn lên kiệu, đằng sau cửa Chu phủ đột nhiên truyền đến một tiếng gầm: “Chậm đã —-”
Một vị nam nhân tầm trên dưới bốn mươi, sắc mặt xanh mét đi ra, ánh mắt đánh giá nhìn kỹ Lê Diệu Nam, nghiêm khắc nói: “Ngươi chính là kim khoa Thám hoa?”
Lê Diệu Nam khom mình hành lễ: “Phải.”
Chu Ngự sử nói lời cay nghiệt, ánh mắt khinh miệt: “Chu phủ ta thư hương gia truyền, quy củ nghiêm ngặt, Thám hoa lang là ca tế hầu phủ, về sau tốt nhất ít đăng môn, khuyển tử không dám trèo cao.”
Ánh mắt Lê Diệu Nam tối sầm lại, Ngự sử vừa há miệng, quả nhiên lợi hại, nhẹ nhàng nói mấy câu lập tức đối sang chuyện khác, chuyển bại thành thắng, không chỉ hạ thấp mình, còn phủi sạch chuyện lão chèn ép thứ tử: “Hạ quan không dám, nguyên là Bắc Uy hầu phủ Lý huynh mời, hạ quan mới ứng mà đến, sớm biết Chu đại nhân không đồng ý, hạ quan nhất định sẽ không làm việc lỗ mãng.”
Chu Ngự sử mắt hổ trợn lên, cười lạnh: “Sớm nghe nói Thám hoa lang mồm miệng lanh lợi, hôm nay vừa thấy quả thực không giả.” Lão mắng Lê Diệu Nam là hầu phủ ca tế, Lê Diệu Nam lại đáp hắn dựa hợi phú quý, không chỉ làm nhạt thân phận ca tế của hắn, còn vặn nghĩa thành chướng mắt Cảnh Dương hầu phủ, nếu không vì sao lại nguyện ý tương giao cùng Bắc Uy hầu phủ.
Lê Diệu Nam chắp tay hành lễ, khiêm tốn nói: “Ngự sử đại nhân tán thưởng, mồm miệng hạ quan so ra vẫn kém Ngự sử đại nhân nhiều lắm.”
“Chuyện Chu gia ta không tới phiên người ngoài nói xen vào, Thám hoa lang nếu muốn gặp khuyển tử, thỉnh nhanh chóng kết thúc, khuyển tử ngoan liệt, trèo cao không nổi.” Chu Ngự sử nói xong, xoay người bước đi, trong lời nói lại cho phép Lê Diệu Nam vào phủ thăm.
“Hạ quan ghi nhớ.” Lê Diệu Nam có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lão lại dễ dàng nhả ra như thế. Quay đầu nhìn dân chúng chung quanh, Lê Diệu Nam lập tức sáng tỏ, lúc này đang tại trước cửa Chu phủ, vô luận tranh luận thế nào, xấu hổ cũng chỉ có Chu gia, Chu Ngự sử thoạt nhìn là một người thông minh, vì sao phương diện đối đãi tử tự…
Lê Diệu Nam khó hiểu trong lòng, không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, hạ nhân đã đưa hắn đến Văn Cảnh viện. Sân trống rỗng, thoạt nhìn như không người quét tước, hoàn cảnh so với mình lúc trước ở Lê phủ còn không bằng.
Chu Tiềm khuôn mặt gầy yếu, thần sắc u buồn, ngẩn ngơ mà đứng ở dưới tàng cây đào, thân thể tựa hồ không có đáng lo ngại, nếu không phải sớm nghe Lý Minh Chương nhắc tới, chỉ nhìn bộ dáng hắn ta lúc này, không chút nào giống đã bị đánh. Nhưng nói đi nói lại, thi hội đã qua hơn nửa tháng, thương có nặng hơn nữa thì cũng dưỡng gần khỏi rồi.
Nghe thấy ngoài viện có người đến, Chu Tiềm không định quay đầu lại, cả người thoạt nhìn thực suy sút, lẳng lặng nhìn phía trước ngẩn người, trong ánh mắt có vài phần hờ hững.
Lê Diệu Nam kinh ngạc, Chu Tiềm hiện giờ so với hắn cũng chỉ lớn hơn một tuổi, nhìn bộ dáng này thấy thế nào cũng giống như sắp xuất gia.
“Chu huynh.” Lê Diệu Nam kêu một tiếng.
Thân mình Chu Tiềm chấn động, tựa hồ cho là mình gặp ảo tưởng, mãnh liệt quay đầu, hai mắt mở to không thể tin, thăm dò hỏi: “Lê huynh?”
Lê Diệu Nam mỉm cười tiến lên trêu ghẹo: “Muốn gặp mặt Chu huynh đúng là khó khăn.”
Sắc mặt Chu Tiềm ảm đạm, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Lê huynh có tâm.”
Lê Diệu Nam nói: “Lý huynh không thể lại đây, hắn bảo ta nói xin lỗi với ngươi.”
Chu Tiềm gật đầu, u buồn trên mặt hiện lên một tia lo lắng: “Làm phiền Lê huynh.”
Lê Diệu Nam nhướn mày: “Hôm nay sao ngươi khách khí như thế.” Hắn sẽ không đồng tình Chu Tiềm, cũng sẽ không đáng thương cho hắn ta, tình cảnh của mình lúc trước không khác gì Chu Tiềm bây giờ, đồng tình hay đáng thương gì đó chỉ là hạ thấp Chu Tiềm.
Chu Tiềm nghe hắn nói lời này không khỏi cười khổ một tiếng, không thể không nói, thái độ Lê Diệu Nam như bình thường khiến tâm tình hắn ta tốt hơn nhiều, chắp tay nói: “Còn chưa chúc mừng Lê huynh trúng Thám hoa.”
Lê Diệu Nam gãi mũi, cười nói: “Chu huynh khách khí, Lý huynh chính là Trạng nguyên lang, ta đây Thám hoa còn kém xa lắm.” Tiền đề là xem nhẹ sắc mặt khó coi của Lý Minh Chương, Lê Diệu Nam kiên quyết không thừa nhận, mình là muốn bát quái, việc này đương nhiên không thể hỏi Lý Minh Chương, đối với Chu Tiềm lại không cần băn khoăn như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt Chu Tiềm tối sầm lại, giọng nói trở nên trầm thấp, càng có vài phần hận đời: “Chỉ sợ cái danh Trạng nguyên lang này căn bản không phải thứ mà Văn Uyên muốn.”
Văn Uyên chính là tự của Lý Minh Chương.
“Hử?” Lê Diệu Nam nhíu mày: “Lời này giải thích thế nào?”
Chu Tiềm suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này Lê huynh sớm muộn gì cũng sẽ biết, vì thế rõ ràng không giấu giếm, thản nhiên nói: “Văn Uyên sắp sửa bị chiêu làm phò mã.”
“Hả?” Lê Diệu Nam thật sự kinh ngạc, phải biết phò mã triều Đại Tấn không có một quyền lợi chân chính nào, Lý huynh nếu thật bị chiêu làm phò mã, tiền đồ đời này cùng lắm sẽ chỉ là một chức quan tam phẩm nhàn tản.
Chu Tiềm cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh nhạt nghe không ra bất luận tình cảm nào, tiếp tục nói: “Đây là quyết định của Bắc Uy hầu phủ, Văn Uyên căn bản không phản kháng được, cũng giống…” như ta, hai chữ kia không nói ra.
Lê Diệu Nam nhíu mày: “Lý huynh văn chương xuất chúng, tiền đồ tốt, Bắc Uy hầu phủ làm vậy không khác nào mổ gà lấy trứng, bọn họ sao có thể?”
Mặt Chu Tiềm lộ vẻ mỉa mai: “Lý huynh nếu muốn trở nên nổi bật, ít nhất phải thêm mười năm, đâu có nhanh bằng làm phò mã.”
Lê Diệu Nam yên lặng, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, lúc này hắn cũng không biết nói gì cho phải.
Chu Tiềm tựa hồ nhận ra vừa rồi mình nói nhiều, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không nghĩ tới Lê huynh có thể tiến đến, Chu Tiềm vô cùng cảm kích.”
Lê Diệu Nam cười cười, kỳ thật nếu không phải Lý Minh Chương nhắc nhở, hắn sớm quên việc này, nghe thấy Chu Tiềm cảm kích, trong lòng hơi hổ thẹn. Đương nhiên, này chỉ là chuyện trong nháy mắt, đừng hy vọng hắn có lương tâm quá lớn. Không chút khách khí vui lòng nhận sự biết ơn của Chu Tiềm, cười nói: “Khách khí cái gì, nhưng nhà ngươi quy củ nghiêm, lần sau chỉ sợ không dễ dàng đăng môn như vậy.”
Chu Tiềm im lặng, làm sao không biết hàm nghĩa trong lời nói của Lê Diệu Nam, quy củ trong nhà nghiêm khắc là khách khí, cái gì gọi là khó có thể đăng môn chỉ sợ lại là phụ thân làm chuyện tốt.
Sắc mặt Chu Tiềm dịu đi, trong lòng chân chính tăng lên mấy phần tình nghĩa đối với Lê Diệu Nam.
Lê Diệu Nam mỉm cười, hắn nếu đã tới cửa thăm, còn bị mắng một trận ở cửa, vô luận thế nào cũng phải đòi lại, khiến lần thăm này trở nên có giá trị, nếu không, chẳng phải là mất công, phản ứng của Chu Tiềm khiến hắn thực vừa lòng.
Đương nhiên, để cho hắn vừa lòng vẫn là lời nói kế tiếp của Chu Tiềm.
“Quỳnh Lâm yến hôm đó, Lê huynh nhớ cẩn thận.”
Phụ thân Chu Tiềm là Ngự sử, tuy đối với hắn ta không tốt nhưng tin tức tiểu đạo, Chu Tiềm lại biết không ít. Ngự sử mà, thích nhất là khua môi mua mép, nhà đông dài nhà tây ngắn, cái gì cũng phải mắng một lần, không mắng, lão liền không đủ nổi danh.
Lê Diệu Nam căng thẳng, sắc mặt trở nên thận trọng: “Còn thỉnh Chu huynh giải thích rõ hơn.”
“Nghe nói ngươi tới kinh đến nay chưa bao giờ tiến đến thăm tổ mẫu cùng mẫu thân, còn cả nhạc gia của ngươi, chỉ sợ cũng có phê bình kín đáo. Đương kim Thánh Thượng lấy hiếu trị thiên hạ, ngươi phải nắm chắc trong lòng.”
Có lời nói, đến điểm thì ngừng, Lê Diệu Nam nói câu tạ, bảo sao những ngày gần đây rất an tĩnh, thì ra là chờ ở Quỳnh Lâm yến, đây là muốn lăng nhục hắn trước mặt Hoàng Thượng, tội danh bất hiếu ấn lên, cho dù hắn là kim khoa Thám hoa cũng khó có ngày nổi danh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.