Trong lòng Lâm Dĩ Hiên bình tĩnh, rất kinh dị mà phát hiện, lần thứ hai nhìn thấy người kia, mình thế mà không hề gợn sóng, giống như đây chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Không có ý hận ngập trời, cũng không có đau lòng tiếc nuối, lạnh nhạt đến độ người kia không hề liên quan đến y.
Lâm Dĩ Hiên vui vẻ cong lên khoé môi, y biết mình đã hoàn toàn buông xuống. Hận, có đôi khi cũng là một loại tình cảm, không đáng, người kia không đáng để y lãng phí bất luận tâm tư gì. Hiện giờ mẫu thân hòa ly, ca ca ở xa trong quân, y cũng có phu quân thương mình, hết thảy kiếp trước đã cách y thật xa, người kia đúng là một kẻ xa lạ. Cảnh Dương hầu phủ cũng tốt, Lục hoàng tử cũng thế, kể cả Thái tử, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến y.
Không cần cố ý đi trả thù, cũng không cần ghi tạc những chuyện đã qua trong lòng, điều đó sẽ làm y trở nên không còn nhận ra chính mình nữa. Y chỉ cần chờ nhìn, ở trong nhà chăm tốt hài tử, làm tốt vị trí một nội trợ hiền cho phu quân là được, y tin, đám người kia sẽ tự tìm đường chết.
“Nghĩ cái gì vậy? Vui vẻ thế sao?”
Lâm Dĩ Hiên cười ngây ngô lắc đầu: “Không, đi cùng phu quân rất vui.”
Lê Diệu Nam đắc ý mỉm cười, ánh mắt bao hàm thâm ý, trêu chọc: “Nói thật đi, có phải đã sớm nhìn trúng phu quân nhà ngươi?”
“Ngươi đẹp lắm đấy.” Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/1576815/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.