Hai người đi ra khỏi khu ghềnh đá, bước thẳng đi về hướng đất liền. Nhưng không đi vào cánh rừng, mà chỉ đi dọc theo bờ biển. Cơ thể Ngọc Mai vẫn chưa khỏe hẳn, đi chút lại ngừng rồi lại đi. Nhưng cứ đi, đi, và đi không mục đích thế này bao nhiêu hứng thú của Ngọc Mai cũng dần phai.
Ngọc Mai cảm thấy quá nản! Đi mỏi cả chân, muốn hết cả hơi, mà vẫn chưa thấy một mái nhà hay một sinh vật sống nào. Cô dừng lại, khom người chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển, nhìn Baba đi phăm phăm phía trước thật ghen tị.
Ngọc Mai lên tiếng thều thào: “Baba à, chúng ta đi đúng hướng không vậy?”
Ông Ba với thân hình phóp pháp đang đổ mồ hôi nhễ nhãi, nhưng hơi thở không loạn, vẫn khỏe re lên tiếng:
“Đi dọc theo bãi biển tốt hơn đi vào rừng cây. Cứ đi về phía trước đã, Baba có niềm tin là sắp tới nơi rồi.”
Gì cơ? Ngọc Mai bị dọa rồi: Baba đi nãy giờ bằng niềm tin á trời? Xốc lại tinh thần, Ngọc Mai mím môi thở cái khì, biết nói gì đây, đành đi tiếp thôi.
Hai cha con vừa ôm cua vòng qua dãy hàng cây Bão táp* cao hơn ba mét, mọc rậm rạp cắt ngang. Nhìn về phía trước hai người cùng há hốc mồm vì kinh ngạc.
Xa xa trước mắt có rất nhiều thuyền lớn nhỏ, từng nhóm người đông đúc đang di chuyển, hoặc túm tụm lại làm gì đó rất náo nhiệt. Hai cha con như được bơm thêm thuốc tăng lực, ba bước thành hai đi phăm phăm về phía trước.
Gần đến khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ngan-nam/168986/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.