" ưm..ư " Lâm Hiểu Huỳnh cả người đau nhứt mà tỉnh dậy, mẹ nó ê ẩm hết người luôn á.Ra tay cũng nặng thật mà, đúng là không thương hoa tiếc ngọc gì cả.
" mẹ, người tỉnh rồi " Giọng nói vui mừng của Lâm Bình An vang lên, khiến cho cô chú ý mà quay qua nhìn.
Cô có đôi phần kinh ngạc, trước kia con trai cô nhìn có điểm tròn lại trắng trẻo.Bây giờ thì ốm hơn rồi, nhưng nhìn cao lớn lên không ít, da cũng đã đen đi hơn trước, nhìn có vẻ trưởng thành hơn.Đều này khiến cô chua xót, ba năm cô bỏ lỡ sự trưởng thành của con trai, không biết được khoảng thời gian này con cô sống như thế nào.
" Tiểu An An " Lâm Hiểu Huỳnh hốc mắt có điểm hồng hồng, nước mắt cũng trào ra lăn dài xuống dưới gối.
" mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, ba năm qua không ở bên cạnh con " Lâm Hiểu Huỳnh một khi khóc nước mắt liền không kiểm soát, nức nở mà òa lên như một đứa trẻ.
Nhìn thấy mẹ mình khóc thương tâm như vậy, Lâm Bình An cũng luống cuống.Cảm thấy cái nết này chỉ có thể là mẹ mình mà thôi, nên đây không có giả mạo mẹ cậu a.
Chỉ là nhìn người phụ nữ mình yêu nhất trên đời, đang khóc đáng thương như vậy Bình An liền đau lòng không thôi.
" mẹ đừng khóc, con sẽ buồn đó " Lâm Bình An lau nước mắt cho cô nói.
Nhưng cô vốn mít ướt càng lau thì càng khóc nhiều, đến nổi thằng bé cũng không biết làm sao.Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-mat-the-mai-mai-la-nu-phu/3392054/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.